Cố Tu Nghĩa lấy điện thoại ra nhìn, trên màn hình hiện một loạt thông báo, trong số đó có một icon quả anh đào đứng lẻ loi.
Trên quả anh đào còn có một chiếc lá xanh, thật giống mấy lọn tóc ương ngạnh (*) vểnh trên đầu Kỷ Nguyễn bây giờ.
(*) raw 呆毛: tóc ngốc, chú thích cụ thể cuối chương.
Quả thật Kỷ Nguyễn đã gọi cho hắn, lúc hơn 9 giờ, đúng là giờ mà cậu nên uống sữa.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa dâng lên một cảm giác khác thường, giống như khi bong bóng xà phòng vỡ tan, làm hắn bỗng nhiên thấy được cái gì.
Kỷ Nguyễn rất ít khi chủ động gọi điện cho hắn, nhiều nhất chỉ là thi thoảng gửi tin nhắn, mà hôm nay em ấy gọi cho hắn ở thời điểm này, có phải chứng minh rằng em ấy đã vô thức liên hệ mình và việc uống sữa bò vào lúc 9 giờ?
Về sau Kỷ Nguyễn chỉ cần nghĩ đến 9 giờ và sữa bò liền sẽ nhớ tới hắn.
Cố Tu Nghĩa cảm thấy trái tim nóng lên, có cảm giác thỏa mãn khi hạt giống mà mình tỉ mỉ chăm sóc nay đã nảy mầm.
"Xin lỗi," Sắc mặt hắn vẫn như cũ không mảy may để lộ điều gì, tự nhiên mà ôm lấy vai Kỷ Nguyễn: "Di động của tôi thường tắt âm, tối nay cũng chưa mở lên xem lần nào."
Kỷ Nguyễn để hắn tùy ý ôm mình đi về phía trước, ngón tay nghịch khóa kéo của áo khoác, rời rạc nói: "Tôi có gọi cho trợ lí Tống, mà hắn cũng không nghe, sau đó bác sĩ Lý gọi tới nói anh uống say, tôi mới đến đây."
Ngụ ý là cậu cũng không phải dễ lừa, là do Cố Tu Nghĩa không nghe điện thoại của cậu trước khiến cậu nghĩ lầm, lúc này mới có thể dễ dàng tin lời Lý Tuy An.
Cố Tu Nghĩa đương nhiên nghe ra được cậu muốn nói cái gì, bạn nhỏ nhà hắn đúng là thù dai, hắn nói một câu đã để ý, trong tối ngoài sáng mà tỏ vẻ mình không hề ngốc.
Cố Tu Nghĩa lại muốn niết mặt cậu.
Bàn tay hắn đặt trên môi ngăn chặn nụ cười, đầu ngón tay khác khảy tóc Kỷ Nguyễn: "Ừm, về sau sẽ luôn nghe điện thoại của em."
"Thật không?" Kỷ Nguyễn cười rộ lên, bỗng nhiên che miệng ho hai tiếng.
Gió buổi tối hơi lạnh, cậu vừa ra khỏi cửa đã hít phải mấy hơi, bây giờ cảm thấy từ ngực đến bụng đều là khí lạnh.
"Vậy anh hứa đi."
Cậu che miệng mũi lại ngăn trở cơn ho, mới nói tiếp câu.
Bàn tay Cố Tu Nghĩa chậm rãi vuốt sau lưng cậu: "Tôi hứa, về sau mỗi một cuộc gọi của em đều nhất định sẽ nghe máy....!Sao lại bắt đầu ho rồi?"
Kỷ Nguyễn lắc đầu, gạt tay hắn ra: "Không sao, mùa xuân lúc nào cũng vậy."
Mấy bệnh vặt này cậu đã đi bệnh viện khám rất nhiều lần, đều không tra rõ nguyên nhân, chỉ có thể kết luận là do đường hô hấp mẫn cảm, dễ bị kích thích.
Bây giờ đang là mùa xuân, nhiệt độ lúc cao lúc thấp, trong không khí còn có bụi tơ liễu, làm cậu trong khoảng thời gian này không quá thoải mái.
Cố Tu Nghĩa phát sầu, nhưng cũng không có cách giải quyết, dù sao hắn đâu thể đem Kỷ Nguyễn nhốt trong nhà không cho cậu ra ngoài.
Quán bar này có tổng cộng 3 tầng, tầng thứ nhất là khu vực bình thường, tầng thứ hai cho những người đặt phòng trước, tầng thứ ba dành riêng để phục vụ những vị khách VIP.
Cố Tu Nghĩa đẩy một cánh cửa nặng trịch ra mang Kỷ Nguyễn bước vào khu vực VIP, không gian bên trong rất rộng, trên trần treo một chiếc đèn chùm lớn, trong góc có một quầy rượu, mặt đất được trải thảm dày, bước đi đường như không nghe được âm thanh nào.
Ở quầy bar phía đằng kia, Lý Tuy An vẫy tay chào hỏi với bọn họ.
Mà bên cạnh hắn là Đoàn Trạch Bình đã uống say mèm đang lẩm bẩm cái gì, cùng với Tống Lĩnh đang túm chặt bình rượu không để Đoàn Trạch uống tiếp, cà vạt của hắn đã xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn có vẻ chật vật không kém.
Cố Tu Nghĩa không đi đến chỗ bọn họ mà mang Kỷ Nguyễn đến một chiếc sô pha gần đó ngồi xuống.
Hắn nhìn đồng hồ, bàn tay đè trên đỉnh đầu Kỷ Nguyễn, nói: "Ở chỗ này ngoan ngoãn chờ tôi một lát, tôi sẽ lập tức quay lại."
Kỷ Nguyễn thấy hắn nhìn đồng hồ, nghĩ rằng hắn còn chuyện gì quan trọng, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cố Tu Nghĩa vừa lòng mà cười, thu tay lại, mấy sợi tóc trên đỉnh đầu Kỷ Nguyễn run rẩy, rồi sau đó lại ngóc dậy, trở về vị trí cũ.
"......"
Cố Tu Nghĩa dừng một giây, hắn đáng lẽ không nên phân cao thấp với tóc của Kỷ Nguyễn.
Hắn xoay người nói với Lý Tuy An: "Giúp tôi trông nom một lúc."
Lý Tuy An giơ tay, hiểu rõ gật đầu tỏ vẻ đã biết.
"Ấy lão Cố! Cố tổng! Sếp Cố!" Tống Lĩnh thấy Cố Tu Nghĩa muốn đi ra ngoài, vội vàng đứng lên: "Từ từ tôi, tôi đi cùng cậu, ông đây mẹ nó thật sự chịu không nổi!"
Khi nói chuyện tay áo hắn bị giữ chặt, Tống Lĩnh lảo đảo thiếu chút nữa ngã thẳng ra đất, Đoàn Trạch Bình mơ màng hô: "Lão Tống đi đâu đấy, tiếp tục uống nào, tới! Thêm rượu!"
"Ai da, kệ cậu, tôi đi!" Tống Lĩnh hùng hổ giãy ra, Đoàn Trạch Bình đã say đến không mở nổi mắt vậy mà vẫn khỏe như trâu, Tống Lĩnh phải bẻ từng ngón tay của hắn mới thoát được.
Hắn ấn đầu Đoàn Trạch Bình lên bàn: "Ngủ một lát đi, đừng lảm nhảm nữa."
Đoàn Trạch Bình còn định xông lên kéo Tống Lĩnh, lại bị Lý Tuy An ngăn lại.
Tống Lĩnh nhẹ nhàng thở ra, chắp tay trước ngực làm động tác cảm tạ với Lý Tuy An, sau đó xoay người đi theo Cố Tu Nghĩa ra khỏi cửa.
Đoàn Trạch Bình đã uống cả đêm, làm cho cả người Tống Lĩnh cũng dính mùi rượu, hắn rửa mặt, lại rửa sạch từng ngón tay, lúc này mới đi tìm Cố Tu Nghĩa hít thở chút không khí.
Cố Tu Nghĩa đứng dựa bên quầy phục vụ, khuỷu tay chống trên mặt bàn đá cẩm thạch, giống như đang đợi cái gì, cúi đầu nhìn, bàn tay lúc có lúc không xoay lật điện thoại.
Tống Lĩnh đi qua, tìm nhân viên gọi một cốc nước lọc và giấy lau mặt, thở dài: "Thật là đáng sợ, thất tình thật là đáng sợ."
Đặc biệt là kiểu người như Đoàn Trạch Bình, thất tình còn phải kéo người khác cùng mới đáng sợ nhất.
Theo lời Đoàn Trạch Bình nói, hắn đã nghĩ thông rồi, vì thế muốn cắt đứt với Lâm Thanh.
Nhưng Tống Lĩnh không hiểu, hắn cũng nói nghĩ thông rồi, vì sao còn khóc đến thương tâm như vậy.
Cố Tu Nghĩa hời hợt nói: "Cho nên tôi nói với cậu thế nào, so với làm việc thì yêu đương có gì thú vị, giờ coi đó như lời cảnh báo đi."
Lúc hắn nói lời này ra còn khẽ mỉm cười, chỉ là thoáng qua liền thu lại, giống như tùy tiện kéo khóe miệng một chút, trong lòng Tống Lĩnh nháy mắt vang lên chuông cảnh báo, cảm nhận được sự uy hiếp của tư bản.
Nói yêu đương không bằng làm việc, bản thân không phải cũng đang đắm chìm trong tình yêu sao?
Tựu chung lại cũng chỉ là kịch bản của đám tư bản chết tiệt, lừa dối người làm công như bọn họ cống hiến thời gian để tăng ca, còn mình quay đầu liền ôm mỹ nhân trong ngực.
Tống Lĩnh giận mà không dám nói gì.
Ở trong mắt của hắn, Cố Tu Nghĩa yêu đương cũng chẳng phải Plato (*), thậm chí còn không bằng Đoàn Trạch Bình.
(*) 柏拉图 (Bá Lạp Đồ): Plato, một nhà triết học Hy Lạp nổi tiếng, ông tin rằng tình yêu thuần khiết, vượt qua nhu cầu thể xác có thể đưa con người đến gần hơn với sự thiêng liêng, tình yêu chân chính, còn gọi là tình yêu Plato.
Lão Đoàn tuy rằng là tự ngược, làm một kẻ si tình đơn phương, nhưng ít nhất cũng đã tỏ tình, còn không chỉ một lần, cũng coi như là tận lực cố gắng, chỉ có điều không gặp được người tốt, rơi