Editor: hoameei
Hai ngày sau.
Cuối tuần.
Ngày xuân ấm áp, cỏ mọc chim bay.
Cố Tu Nghĩa lái xe trên đường vành đai ở ngoại ô thành phố, bị kẹt lại giữa những chiếc ô tô đủ màu sắc, dòng xe nhích từng chút từng chút một về phía trước.
Mùa xuân đến, cư dân trong thành phố dường như đều có xu hướng đổ ra ngoại thành, già trẻ lớn bé ríu rít dắt nhau đi đạp thanh.
Ngón tay Cố Tu Nghĩa nôn nóng gõ nhịp trên tay lái, nhìn thời gian, 11h05, vẫn kịp, tạm thời chưa tính là quá muộn.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thêm lúc nữa thì khó mà nói được, hắn còn phải đón Kỷ Nguyễn đi ăn cơm trưa.
"Con đường phía trước tắc nghẽn, đang tìm lộ trình mới cho bạn..."
Cứ cách vài phút tiếng hướng dẫn chỉ đường lại vang lên, nhưng suốt 5 phút hắn còn không đi được 10 mét, không có cách nào thoát ra, đổi lộ trình mới thì có tác dụng gì?
Cố Tu Nghĩa giơ tay, tắt chỉ dẫn bản đồ đi.
Yên tĩnh.
Buổi tối hôm trước sau khi hắn mang Kỷ Nguyễn về nhà, bạn nhỏ quấn người trong chăn, gương mặt đỏ bừng mà giữ chặt ống tay áo hắn, nói có chuyện muốn thương lượng với hắn.
Nguyện vọng nhỏ trước khi đi ngủ của bạn nhỏ, đừng nói là thương lượng, cho dù đã quyết định rồi chỉ là thông báo cho hắn một tiếng, hắn còn có thể không đáp ứng sao?
Muốn ngôi sao trên bầu trời hắn cũng không nói hai lời lập tức bay lên hái xuống.
Cố Tu Nghĩa thực sự đã nói như vậy.
Đương nhiên là dùng từ ngữ uyển chuyển kiềm chế hơn, phù hợp với hình tượng ổn trọng không gì lay chuyển của hắn trong lòng Kỷ Nguyễn.
Vì thế Kỷ Nguyễn nói, Trình Vân Tú muốn nhận cậu làm học trò, cậu đã đồng ý rồi.
Cũng chính là mấy giờ trước.
Cậu đến quán bar tìm hắn, một phần là vì chuyện này.
Lúc ấy dường như Cố Tu Nghĩa nghe thấy âm thanh tan nát trong lòng.
Nhưng không sao, chỉ là một nguyên nhân nho nhỏ mà thôi, hơn nữa Kỷ Nguyễn vì muốn nghe ý kiến của hắn mà đặc biệt đến quán bar một chuyến, cũng chứng minh hắn ở trong lòng Kỷ Nguyễn cũng có phân lượng.
Đây cũng coi như là chuyện tốt.
Kỷ Nguyễn có thể tìm được chuyện mình thích làm, Cố Tu Nghĩa đương nhiên không có lí do gì để cự tuyệt, còn sẽ luôn ủng hộ cậu.
Mà hắn cũng nói như thế với Kỷ Nguyễn.
Sau đó dỗ Kỷ Nguyễn yên tâm đi vào giấc ngủ.
Nhưng Cố Tu Nghĩa không nghĩ tới Kỷ Nguyễn lại hành động nhanh như vậy.
Buổi tối vừa mới đồng ý bái sư, buổi sáng hôm sau liền hấp tấp muốn hành lễ bái sư.
Thanh danh của cô Trình không ai là không biết, mà Kỷ Nguyễn người vẫn luôn chậm rì rì như ốc sên lại quyết đoán nhanh gọn bất ngờ.
Trình Vân Tú là bởi vì quá yêu thích Kỷ Nguyễn, sợ học trò tới tay còn để chạy mất.
Nhưng Kỷ Nguyễn...!Cố Tu Nghĩa không hiểu vì sao Kỷ Nguyễn lại gấp như vậy, thậm chí lúc ra cửa dạ dày cậu còn chưa khỏi hoàn toàn, rời giường phải ghé trên mép giường ôm bụng hồi lâu.
Động tác Kỷ Nguyễn mau lẹ khiến Cố Tu Nghĩa có ảo giác cậu muốn rời đi.
Suy nghĩ này vừa lóe lên khiến hắn thấy hơi bất an trong lòng, sáng sớm mở họp cũng không hứng thú.
Bây giờ còn bị kẹt xe giữa đường hắn lại càng nôn nóng.
Lộ trình 40 phút nay mất 2 tiếng mới đến nơi, mà khi đó lễ bái sư của Kỷ Nguyễn đã sớm kết thúc.
Khi Cố Tu Nghĩa đến, Kỷ Nguyễn đang đứng ở cạnh cửa, cúi đầu đá mấy hòn sỏi trên mặt đất.
Trình Vân Tú có một căn nhà ở ngoại ô, bên trong trồng đủ loại hoa, muôn hồng nghìn tía, vươn mình qua hàng rào mà nở rộ khoe sắc.
Hôm nay Kỷ Nguyễn mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dệt kim màu xám, đứng giữa bụi hoa phá lệ thanh mát lịch sự.
Buổi trưa hôm nay Trình Vân Tú có hẹn với một người bạn khác, vốn muốn mang Kỷ Nguyễn đi cùng, nhưng bọn họ định ăn hải sản, dạ dày Kỷ Nguyễn còn yếu sợ ăn lại càng khó chịu, vì thế uyển chuyển từ chối.
Cố tổng biết việc này bèn xung phong nhận việc, nói muốn đón cậu, kết quả nói là 12 giờ, mà giờ đã muộn nửa tiếng.
Nếu không phải vừa nãy ở trong nhà Trình Vân Tú ăn hai miếng bánh hoa đào lót dạ, Kỷ Nguyễn đã sớm đói ngất.
Cố Tu Nghĩa từ trong xe bước ra, nhanh chóng đi đến bên người Kỷ Nguyễn, đầu tiên là xem sắc mặt của cậu, không nói hơi lời liền nhét vào miệng cậu một viên kẹo đường, sau đó mới nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy vai cậu.
"Có phải khó chịu ở đâu không?"
"......!Chết đói." Kỷ Nguyễn vô lực nói.
Cậu ngậm viên đường trong miệng, vị ngọt tan ra thấm trên đầu lưỡi, nhưng cơn choáng váng không phải có thể lập tức hết ngay, cậu chỉ có thể dựa vào người Cố Tu Nghĩa, tay chân mềm nhũn.
"Là lỗi của tôi."
Bàn tay Cố Tu Nghĩa cách một lớp quần áo đặt trên bụng Kỷ Nguyễn, bụng nhỏ bằng phẳng nay đã hơi hóp vào, sờ đáng thương vô cùng.
Tay hắn di chuyển lên một chút, nhẹ nhàng ấn chỗ dạ dày: "Còn đau không?"
Đau nhưng cũng không nghiêm trọng, hiện tại cậu chỉ thấy đói, Kỷ Nguyễn nhắm hai mắt lại: "Có hơi hơi..."
Cố Tu Nghĩa nghe vậy không dám trì hoãn thêm, nửa ôm mà mang Kỷ Nguyễn ngồi trên ghế phụ, may mắn giờ đường xá đã thông thoáng không ít, hắn rất nhanh đã lái xe đến một quán canh xương bò, bên ngoài nhìn rất sạch sẽ.
Có thịt có đồ ăn có cơm, còn có bát canh xương bò thơm nồng ngon miệng, uống mấy ngụm canh ấm xuống bụng, Kỷ Nguyễn như được sống lại, cánh môi nhợt nhạt đã trở nên hồng hào.
Quán ăn này tuy bán canh xương hầm, nhưng trang trí rất lịch sự tao nhã, mang hơi hướng điền viên, từ tầng 2 có thể nhìn xuống một mảnh sân hoa hoa cỏ cỏ cùng với những con bướm trắng bay lượn dập dờn.
Kỷ Nguyễn gắp một miếng rau ăn cùng với cơm trắng chậm rãi nhai nuốt, cho dù đang rất đói, tư thế ăn cơm của cậu cũng không thay đổi, vẫn yên tĩnh nhàn nhã không gây ra bất kì âm thanh nào.
Lúc này dù đang nói về chủ đề gì cũng không đủ để lôi kéo cậu, Kỷ Nguyễn chỉ biết nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt "Ừ" "Ừm" "A" đáp lại một tiếng, nếu muốn nghe cậu nói chuyện cũng phải chờ cậu nuốt xong.
Nhưng thường thì cũng không nói được vài câu, cậu lại gắp miếng tiếp theo bỏ vào miệng, sau đó lại chậm rãi nhai, chờ đợi, một vòng tuần hoàn như vậy.
Đối với quy trình ăn cơm này Cố Tu Nghĩa đã rõ như lòng bàn tay, ngay từ đầu cũng không có ý định tán gẫu với cậu, chỉ thi thoảng nhắc nhở cậu cẩn thận đồ nóng, trong phòng không có âm thanh dư thừa nào, chỉ có tiếng lục bục phát ra từ nồi canh đang đun tỏa nhiệt.
Hình thức ăn cơm như vậy ban đầu rất hợp ý của Cố Tu Nghĩa, có hình ảnh thô lỗ của ba hắn làm đối chiếu, từ nhỏ hắn đã rất thưởng thức những người có thói quen ăn uống lịch sự văn nhã.
Mà khi vừa mới kết hôn, nhìn thế nào cũng thấy Kỷ Nguyễn là kiểu người yếu ớt khó nuôi, không thể tính là đối tượng kết hôn hoàn hảo.
Nhưng từ lúc bắt đầu Cố Tu Nghĩa đã gần như không hề suy xét đến người nào khác ngoài Kỷ Nguyễn, cũng có thể nói là may mắn khi lần đầu gặp mặt có thể cùng Kỷ Nguyễn ăn cơm, mới thấy được phong thái nhã nhặn khi ăn của cậu.
Cố Tu Nghĩa không nói một lời, theo thói quen mà chăm chú quan sát Kỷ Nguyễn, vừa xem vừa cảm thấy dễ chịu.
Cuối cùng Kỷ Nguyễn cũng ăn xong bát cơm nhỏ, múc một bát canh, một tay nhẹ nhàng khuấy cho nguội bớt, tay kia chống cằm nhìn con bướm bên ngoài cửa sổ.
"Đúng rồi, có chuyện này mà tôi quên nói với anh."
Cậu thản nhiên nói, âm cuối bay bổng nghe có vẻ thoải mái thích chí, tựa hồ thấy thích thú khi nhìn những con bướm lượn lờ xung quanh những đóa hoa.
Giọng nói tùy ý, trạng thái hơi lười biếng mệt mỏi làm Cố Tu Nghĩa bỗng cảnh giác.
Tuy rằng Kỷ Nguyễn như vậy thật xinh đẹp, nhưng buổi tối hôm trước khi cậu nói về việc bái sư với Cố Tu Nghĩa cũng dùng ngữ điệu giống như vậy.
"Chuyện gì?"
Cố Tu Nghĩa bình tĩnh đáp.
Kỷ Nguyễn quay đầu lại nhìn, cảnh sắc rực rỡ mùa xuân phản chiếu trong đôi mắt, mỉm cười: "Tuần sau có một sự kiện, cô giáo muốn mang tôi và đàn chị cùng đi, là một hoạt động rất quan trọng chỉ tổ chức hai năm một lần."
Cố Tu Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, gật đầu nói: "Cũng tốt, thời tiết đẹp em nên đi ra ngoài nhiều hơn, như vậy đối với cơ thể cũng có lợi."
"Vậy thì tốt quá, lát trở về tôi liền bắt đầu chuẩn bị sắp xếp hành lí."
Cố Tu Nghĩa ngẩng đầu: "Hành lí?"
"Ừm, hoạt động tổ chức ở nơi khác, tôi sẽ đi vài ngày."
Kỷ Nguyễn bưng bát canh lên, múc một thìa nhỏ đưa vào trong miệng, động tác từ tốn ưu nhã, ống tay áo sơ mi bị kéo lên lộ ra cổ tay.
Cậu rất ít khi mặc áo sơ mi, tính cả hôm đi đăng ký kết hôn, đây là lần thứ hai Cố Tu Nghĩa nhìn thấy chiếc áo sơ mi này xuất hiện trên người cậu, cổ tay áo thêu một cây trúc nhỏ, khiến cậu càng có vẻ trầm tĩnh trí thức.
Đã sắp một năm rồi, gương mặt Kỷ Nguyễn có thịt hơn chút, ngũ quan vốn đã xinh đẹp nay lại càng thêm rực rỡ tỏa sáng.
Biểu tình Cố Tu Nghĩa trở nên hụt hẫng trống rỗng, trong nháy mắt bỗng nhiên ý thức được, hóa ra Kỷ Nguyễn đã trở nên người lớn hơn rồi, có thể một mình đi công tác.
Hắn không nói biết nên nói cảm giác trong lòng này