Ôm tôi một cái.
Ừm, nghe có vẻ là một yêu cầu vô cùng ngoan ngoãn khiến người khác không thể nào từ chối được.
Nhiệt độ trên người Kỷ Nguyễn rất thấp.
Lúc bình thường cậu đã có thân nhiệt thấp, tay chân quanh năm lạnh lẽo, trải qua tai nạn lần này còn mất nhiều máu như vậy, sờ càng giống một khối băng di động.
Nhưng khi cậu chôn trong hõm vai hắn, gương mặt cọ bên gáy Cố Tu Nghĩa, hắn lại cảm thấy thật nóng, tựa như mỗi một nơi cậu chạm vào liền bốc cháy, máu cũng theo đó mà sôi trào âm ỉ bên dưới làn da hắn.
Hắn cưỡng ép bản thân phải bình tâm lại, nửa chua xót nửa đau lòng mà ôm lấy Kỷ Nguyễn, cẩn thận vòng qua eo cậu, hoàn toàn bao bọc cậu trong vòng tay của mình.
Kỷ Nguyễn hiển nhiên rất hưởng thụ cái ôm này, ở trong lồng ngực hắn nhẹ nhàng gật gù, rồi phát ra một tiếng than thở vừa lòng.
Thời tiết cuối tháng tư ấm áp, trên đường các cô gái đã xúng xính trong những chiếc váy ngắn xinh đẹp, điều hòa trong phòng bệnh vẫn thổi gió ấm.
Cố Tu Nghĩa cảm nhận nhiệt độ trên người Kỷ Nguyễn, vỗ về vai cậu nhẹ giọng hỏi: "Bây giờ còn lạnh không?"
Nhưng không ai trả lời.
Cố Tu Nghĩa sợ cậu không nghe rõ, lại dán ở bên tai cậu hỏi một lần nữa.
Phòng bệnh yên tĩnh, âm thanh lộc cộc lộc cộc của máy tạo độ ẩm vang lên đều đều, nhưng không nghe thấy Kỷ Nguyễn đáp lại.
Trái tim Cố Tu Nghĩa bắt đầu cảm thấy bất an mà nảy lên.
"Kỷ Nguyễn?"
"Kỷ Nguyễn......!Bé cưng, làm sao vậy?"
Đáp lại hắn là một sức nặng rơi trên đầu vai.
Cố Tu Nghĩa muốn điên rồi, ký ức Kỷ Nguyễn im lặng không tiếng động nằm trong xe cứu thương lại hiện lên, sự sợ hãi lan ra toàn thân.
- ----------------
Hơn mười phút sau.
Bên ngoài phòng bệnh có rất nhiều người tụ tập, trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh.
Trong không khí tràn ngập cảm giác ngập ngừng xấu hổ.
Hành động vừa rồi của Cố Tu Nghĩa đã kinh động tới toàn bộ phòng bệnh trong tầng này, ngay cả người đang bó thạch cao cũng chạy tới hóng hớt.
Bác sĩ chủ nhiệm mang theo một nhóm bác sĩ vội vã đến, bộ dáng vô cùng khẩn trương.
Nhưng cuối cùng kết quả kiểm tra chỉ là, Kỷ Nguyễn lại ngủ rồi.
Chủ nhiệm khoa nhìn sắc mặt người đàn ông vẫn trầm trọng như muốn giết người, vắt hết óc tìm từ, muốn giải thích cho hắn biết, người yêu của hắn chỉ là ngủ thôi, cũng không phải lại hôn mê, trạng thái vô cùng tốt đẹp không có bất kỳ biến chứng nào hết.
"Lần đầu tiên tỉnh lại có thể tỉnh táo thời gian lâu như vậy đã là hiếm có rồi, chứng tỏ tình trạng cơ thể rất tốt, nhưng thân thể bệnh nhân vốn đã rất kém, vì vậy cần ngủ nhiều giấc, nghỉ ngơi nhiều mới có thể bình phục nhanh được..."
Chủ nhiệm khoa muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ vai Cố Tu Nghĩa: "Thả lỏng chút, cảm xúc của người nhà cũng sẽ ảnh hưởng đến người bệnh, không cần phải lo lắng khẩn trương như vậy."
Cố Tu Nghĩa: "......"
Cố Tu Nghĩa trịnh trọng gật đầu.
Người xung quanh xem náo nhiệt đợi nửa ngày mới phát hiện chẳng có chuyện gì, lập tức giải tán.
Nhưng bầu không khí tại hiện trường cũng không tốt hơn được bao nhiêu, không gian im lặng càng khiến người ta thấy xấu hổ.
Bỗng có một người cười ra tiếng, cố tỏ ra thật tự nhiên: "Không có việc gì là tốt rồi, người không có việc gì không phải là một chuyện rất tốt sao ha ha ha ha..."
Một hai giây sau, mọi người cũng cười hùa theo, trong khí căng thẳng khó xử dần tan biến.
Sự thật chứng minh chỉ là do Cố Tu Nghĩa sợ bóng sợ gió một hồi, giấc ngủ này của Kỷ Nguyễn chỉ kéo dài 2 tiếng, khi tỉnh lại vừa kịp lúc có thể uống canh xương sườn của dì Triệu.
Khi cơ thể người suy yếu thì giấc ngủ càng quan trọng, đối với đa số mọi người đây có thể nói là hiểu biết cơ bản, nhưng Cố Tu Nghĩa thì khó mà hiểu được.
Bản thân Cố Tu Nghĩa mỗi ngày đều đặn 5 - 6 giờ sáng sẽ rời giường tập thể dục, buổi tối không tăng ca đến 12 giờ thì sẽ không đi ngủ, hơn nữa còn vô cùng hài lòng với thời gian biểu như vậy, sống 30 năm chưa bao giờ cẩn thận suy nghĩ giấc ngủ đối với cơ thể quan trọng như thế nào.
Chuyện này dì Triệu được cô y tá đến rút kim truyền nước cho Kỷ Nguyễn kể lại, trở thành chuyện cười của bà trong suốt một tháng, cũng vô cùng hào phóng mà chia sẻ cho bà bạn già của mình —— dì Phương nhà Lý Tuy An đang buồn bực vì tháng trước tra ra bệnh tiểu đường, làm dì Phương cười to cả ngày, tâm trạng cũng vui vẻ lên không ít.
Vì thế Lý Tuy An còn nhắn riêng gửi lời cảm ơn tới Cố Tu Nghĩa, nói rằng nhờ sự cống hiến quên mình của Cố Tu Nghĩa đã để lại một câu chuyện truyền kỳ đầy cảm xúc và chân thành, đủ để truyền miệng mấy chục năm trong các buổi họp thường niên của Cố thị, về giai thoại tình yêu cảm động lâm li bi đát của vợ chồng nhà chủ tịch bọn họ.
Đương nhiên quan trọng nhất chính là, dì Phương nghe xong liền cảm thấy vui vẻ trở lại, trên bàn ăn nhà họ Lý rốt cuộc lại được nhìn thấy những món dầu mỡ màu sắc.
Sau khi Cố Tu Nghĩa biết chuyện cũng không tỏ thái độ gì, còn bình tĩnh nhìn một vòng trên diễn đàn của công ty, tiện tay xóa luôn mấy tài khoản.
Sau đó mở điện thoại ra, tìm nick WeChat có ảnh đại diện là ảnh tự sướng giả tạo của Lý Tuy An, nhấp vài cái —— cho vào danh sách đen.
Mãi cho đến khi Cố Tu Nghĩa mang Kỷ Nguyễn đến làm một cái tai nghe mới, Lý Tuy An mới được thả ra.
Giờ phút này, Cố Tu Nghĩa ôm Kỷ Nguyễn vừa mới tỉnh dậy còn mơ màng, đút cho cậu uống canh xương sườn.
Lúc dì Triệu vừa tới đã cầm tay Kỷ Nguyễn đau lòng không dứt mà an ủi một phen, sau khi biết Cố Tu Nghĩa vừa rồi huy động cả một tầng bệnh viện, lau khô nước mắt ngồi trên ghế, tay ôm di động nhanh thoăn thoắt gõ chữ, còn thường thường cười một tiếng.
Cố Tu Nghĩa không quan tâm thú vui giải trí của người già, mắt và tim đều đặt trên người Kỷ Nguyễn, cho dù dì Triệu bây giờ bỗng nhiên nói bà tìm được mùa xuân thứ hai hắn cũng không phản ứng, chỉ là hơi suy nghĩ xem giúp bà tổ chức tiệc cưới thế nào thôi.
Canh xương sườn hầm của dì Triệu đã đạt đến trình độ tinh túy nhất của ẩm thực, vừa mở nắp ra, toàn bộ phòng tràn ngập mùi thơm, ngọt mà không ngấy.
Kỷ Nguyễn hé miệng uống từng thìa canh mà Cố Tu Nghĩa đút, trong đầu thầm nhớ đến chuyện mà cô y tá nói vừa rồi.
Thính lực hiện tại của cậu không tốt, nghe cái gì cũng thấy mông lung mờ mịt, nhưng lời của cô y tá xem chừng rất thú vị, dì Triệu đang lôi kéo tay cậu khóc lóc, vừa nghe xong liền cười vui vẻ, bây giờ còn có tâm trạng nói chuyện phiếm với người khác.
Kỷ Nguyễn rất muốn hỏi có phải cô y tá nói cơ thể cậu khỏe lại rất nhanh, vì vậy dì Triệu mới vui vẻ như vậy không, nhưng khi cậu hỏi Cố Tu Nghĩa, hắn lại không nói gì, chỉ an ủi nói không liên quan đến cậu, kêu cậu ăn uống cho tốt.
Kỷ Nguyễn luôn cảm thấy đầu óc không được tỉnh táo lắm, uống mấy ngụm canh liền cảm thấy uể oải mà gục đầu xuống.
Cố Tu Nghĩa thấy vậy bèn đặt bát canh lên bàn, sờ bụng Kỷ Nguyễn: "Sao thế, không thoải mái sao?" Bác sĩ nói lần đầu ăn sau thời gian dài nhịn đói, dạ dày rất dễ có phản ứng kích thích, nhưng hắn tự thấy mình đã cẩn thận đến 200% rồi.
Chẳng lẽ xảy ra vấn đề nào nữa?
Mày Cố Tu Nghĩa cau chặt.
Kỷ Nguyễn thở dài, kéo tay Cố Tu Nghĩa, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Vậy làm sao thế?" Trong lòng Cố Tu Nghĩa đã gấp gáp không chịu được, nhưng đối với Kỷ Nguyễn chỉ có thể dịu dàng ân cần hỏi.
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu nhìn