Edit: Shpdarn
Quý Minh Thư đã quên mất cảm giác kì lạ vừa rồi khi ở dưới tầng, trở lại chung cư, cô xoa xoa cánh tay mình, không kìm được mà rùng mình một cái.
Nhưng tinh thần của cô bây giờ rất tốt, khoác áo khoác lên ngồi trước máy tính, còn lén đeo kính mắt của Cốc Khai Dương, rất nhanh đã bước vào trạng thái làm việc.
Chris Chou sinh ra ở một thành phố nhỏ phía Nam, ba anh ta là họa sĩ, mẹ là đại tiểu thư xuất thân từ một gia đình tri thức ở Thượng Hải vào cuối thế kỷ trước, hai người nên duyên, xem như nhà gái gả thấp. Nhưng nhà trai thành danh tuổi tứ tuần, giá trị bản thân tăng vọt, tác phẩm hội họa bán chạy cả trong và ngoài nước. Trong các cuộc đấu giá mùa thu của Sotheby's* vào những năm 1990, tác phẩm《Áo xuân》đã được bán ra với cái giá trên trời gần mười triệu nhân dân tệ**.
(*) Sotheby's là một nhà đấu giá nổi tiếng, và là tên tuổi lâu đời thứ ba trong lĩnh vực này.
(**) 10 triệu CNY bằng khoảng 35 tỉ VND
Cho nên khi Chris Chou chừng mười tuổi, ba anh ta đã dắt theo cả nhà nhập cư đến Los Angeles.
Cho đến hôm nay, gia đình họ đã thực sự trở thành một sự tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong cộng đồng người Hoa ở Bắc Mỹ.
Bản thân Chris Chou cũng rất xuất sắc, được coi như một ngôi sao mới sáng nhất trong giới thời trang những năm gần đây.
Anh ta là nhà thiết kế phái học viện* điển hình, tốt nghiệp học viện Parsons. Lúc đi học thể hiện vô cùng xuất sắc, từng thực tập trong một thương hiệu của một tập đoàn xa xỉ và tạp chí thời trang có uy tín nhất. Sau khi tốt nghiệp lại vào làm việc trong tập đoàn xa xỉ nhất, sau đó từ chức và tạo nên thương hiệu cùng tên - ChrisChou, đến năm thứ hai đã mở show tại Tuần lễ thời trang New York. Các show diễn sau đó cũng được mở màn trong bốn tuần lễ thời trang lớn nhất năm, gây nên tiếng vang không tầm thường, doanh số cũng liên tiếp tăng lên.
(*) Phái học viện: người được đào tạo chuyên nghiệp qua trường lớp, tuân theo các tiêu chuẩn truyền thống
Chiếc áo thun color block do anh ta thiết kế hai năm trước đã làm bùng nổ Facebook, Instagram, hầu hết các fashionista blogger trong và ngoài nước đều có một chiếc. Trong các cuộc bình chọn hàng năm, chiếc áo thun này đều được bình chọn là item street style được ưa chuộng nhất, lúc ấy Quý Minh Thư cũng thẳng tay mua hết các mẫu trong bộ sưu tập.
Lúc này anh ta về nước mở show, là bởi vì nhận được rất nhiều lời mời và sự ủng hộ, tài trợ hào phóng. Và cá nhân anh ta cũng tin rằng, các tác phẩm thiết kế quý này phải được thể hiện trên mảnh đất chôn rau cắt rốn mới có thể có được hiệu quả chuẩn xác nhất.
Trước khi xem kỹ các tài liệu liên quan. Ở không nhìn kỹ tương quan tư liệu phía trước, Quý Minh Thư cũng rất thắc mắc về địa điểm tổ chức show là Quân Dật Hoa Chương, thậm chí lúc lên tầng trong đầu cô còn lướt qua ý nghĩ: "Liệu có phải tất cả đều do Sầm Sâm sắp xếp không?".
Dù sao địa điểm thích hợp để mở show ở Đế Đô không phải chỉ có một hai chỗ, cần gì cứ phải tổ chức ở Quân Dật Hoa Chương - một khách sạn có giá thuê vô cùng cao như thế.
Xem xong tài liệu, sự nghi hoặc lúc trước của cô đã trôi đi không ít. Những đơn vị tài trợ có liên quan đều giàu nứt đố đổ vách, lại có quan hệ gần xa với Sầm thị, đã có câu 'Nước phù sa không chảy ruộng ngoài', vậy chọn Quân Dật Hoa Chương cũng rất hợp tình hợp lý.
Hơn nữa, khách sạn Hoa Chương ở đường Hoa Đình kia có một tòa nhà bốn mặt, nhà thủy tạ thủy tinh ở giữa và sân cỏ trống có thể làm triển lãm, từ diện tích địa điểm và bố trí phòng trưng bày đều rất thích hợp.
Nhưng ở Quân Dật......
Như vậy không phải sẽ có vẻ như cô tự tìm tới cửa sao, Sầm Sâm nên sẽ không hiểu lầm là cô chủ động xin hòa chứ?
Quý Minh Thư ngồi trước máy tính chống má suy xét một hồi, cuối cùng vẫn nhắn một tin hồi âm cho Chris Chou.
Hết cách rồi, cơ hội rất hiếm có, cô thật sự không thể bỏ qua.
Trước kia Chris Chou đã từng hợp tác với Quý Minh Thư, anh ta có rất có niềm tin vào cô, bên cô vừa đáp lại một câu trả lời chắc chắn, bên phía anh ta không cần thử bản thảo đã lập tức quyết định, hai người trò chuyện một lúc, sau đó hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện.
--
Trước khi thông báo về show diễn, tác phẩm của nhà thiết kế đều phải ở trạng thái bảo mật cao, chỉ có chính nhà thiết kế tự mình tới bàn bạc với cô.
Hơn nữa cho sau khi cho cô xem bản thảo liên quan của thiết kế và ý tưởng thiết kế, người kia còn phải mang đồ về.
Lần này hẹn gặp ở Quân Dật Hoa Chương, Quý Minh Thư cũng không từ chối, bởi vì lần này Chris Chou về nước cũng thuê khách sạn ở Hoa Chương, nói chuyện xong hai người còn phải đi xem cảnh thực, nói một cách khách quan, địa điểm gặp mặt này rất hợp lý.
Trước khi ra khỏi nhà, Quý Minh Thư thấp thỏm thay liền mấy bộ quần áo, mà cứ cảm thấy có gì không ổn.
Sau khi đến sảnh dành cho khách cao cấp* của khách sạn, cô có hơi thấp thỏm không yên, sợ Sầm Sâm sẽ đột ngột xuất hiện từ một nơi nào đó, hai người bốn mắt nhìn nhau thật lâu mà không nói gì, bối rối đến mức chỉ muốn chui vào lỗ nào đó.
(*) Sảnh dành cho khách cao cấp: Club lounge/Executive lounge là khu vực chỉ dành cho khách mời hoặc những người đã đặt phòng executive. Đó là một khu vực trên tầng cao nhất với những bức tường kính trong suốt và tầm nhìn tuyệt vời, có khu vực tiếp khách và sân thượng ngoài trời lớn; có thể nhìn ra sông và toàn cảnh thành phố.
Nhưng sự thật chứng minh, cô nghĩ nhiều quá rồi.
Lần này gặp mặt này xuyên suốt từ 2 giờ chiều đến tận 6 giờ tối, Chris Chou còn nhiệt tình giữ cô lại cùng ăn bữa tối ở khách sạn, Sầm Sâm từ đầu đến cuối đều chẳng thấy bóng đâu.
Cũng phải, dưới tên Quân Dật có nhiều khách sạn như vậy, bình thường làm việc cũng là ở tòa nhà trụ sở, sao anh ta có thể trùng hợp xuất hiện ở đây được.
Trên đường trở về, Quý Minh Thư cũng không biết nên nói là hụt hẫng hay nhẹ nhõm, son đã trôi gần hết mà cô cũng chẳng có tâm trạng dặm lại.
-
Nguyên một tuần sau đó, Quý Minh Thư đều ở chung cư loay hoay làm dự án show diễn, hơn nữa cô còn vô cùng công bằng nghiêm chính, công tư phân minh.
Bên tạp chí của Cốc Khai Dương rất quan tâm đến show thời trang lần này của Chris Chou, nhưng Quý Minh Thư cứ không tiết lộ cho phó chủ biên này một tí tẹo tin tức nào có liên quan, ngày nào cũng ôm máy tính phòng như phòng trộm, còn nói một cách văn vẻ là mình đang giữ vững đạo đức nghề nghiệp.
Cốc Khai Dương tức đến nỗi nắm chặt cổ tay cô lắc mạnh, còn nói muốn cuốn gói đuổi đứa bạn "ăn cháo đá bát" này ra khỏi nhà.
Quý Minh Thư đương nhiên là không sợ, bởi vì cô nhận dự án này xong là sẽ có tiền rồi. Có! Tiền!!
Trình độ thiết kế thời trang trong nước còn đang trên con đường dài dằng dặc chờ được khám phá, đặc biệt là thời trang cao cấp, nhà thiết kế người Trung muốn nổi tiếng vươn ra thế giới rất không dễ, đẳng cấp như Chris Chou nếu có thể về nước mở show, đương nhiên sẽ có người sẵn sàng tài trợ.
Dự toán làm show của Chris Chou đưa ra lên tới tám chữ số, con số đầu tiên còn không phải một hai con số nhỏ.
So với doanh thu bên ngoài thông thường sau show diễn, kiểu đập tiền mở show như vậy có thể nói là vấn đề không phải ở tiền.
Phải làm ra show trình diễn có giá trị đúng với tám con số, chi phí cho người hợp tác thiết kế như Quý Minh Thư đương nhiên rất hậu hĩnh.
Chẳng qua số tiền hậu hĩnh này cũng không dễ kiếm được.
Chỉ riêng phương án thiết kế, Quý Minh Thư và Chris Chou đã không ngủ không nghỉ mà dây dưa suốt một tuần.
Sau khi chốt phương án, bước vào quá trình bày trí thực tế, Quý Minh Thư còn phải tới hiện trường tự mình giám sát.
-
"Không đúng, qua bên trái một chút, một chút nữa...... Được rồi được rồi!"
Đế Đô đã vào đông, gió bên ngoài lạnh buốt, quét qua người như vụn băng cắt thịt.
Quý Minh Thư mặc dù không phải minh tinh, nhưng từ lâu đã luyện được phong cách thời trang phang thời như minh tinh, nhiệt độ hạ xuống gần đến 0°, cô cũng chỉ mặc một chiếc áo len trễ vai hơi mỏng màu đen, bên ngoài khoác một cái áo gió mỏng manh màu nâu nhạt, ngón tay thon dài trắng nõn lộ ra ngoài, xương ngón tay cũng lạnh đến đỏ ửng.
Đây là ngày thứ tư liên tiếp cô đến khách sạn Hoa Chương chỉ đạo trang trí sàn catwalk, mặc dù cả ngày làm không ngừng nghỉ rất mệt mỏi, nhưng không hiểu sao cô vẫn kiên trì.
Tuy Chirs Chou là người Hoa nhưng phong cách thiết kế của anh ta luôn rất Âu Mỹ, hiếm có được lần này anh ta thêm vào trong tác phẩm các yếu tố như sườn xám và gấm Tô Châu, thứ nhất là vì ngoài mặt thiết kế, tính thương mại có thể thu hút nhu cầu thị trường khổng lồ của Trung Quốc, thứ hai là vì dành một bất ngờ tặng sinh nhật mẹ anh ta.
Mẹ anh ta đã sinh sống nhiều năm ở Thượng Hải, lúc còn trẻ thích nhất là các kiểu sườn xám. Tác phẩm đầu xuân này của anh ta cũng có thể nói là món quà dành tặng mẹ mình.
Cuối cùng chọn chủ đề là "Áo xuân mong manh", cũng tương ứng với tác phẩm hội họa nổi tiếng nhất của ông - "Áo xuân".
Điểm trình diễn chính được Quý Minh Thư thiết kế thành một con tàu mắc cạn thời Thượng Hải xưa, khách sạn vốn đã có cầu thang piano của nhà thuỷ tạ được giữ lại, sửa sang lại một chút, làm so le nhau, kéo dài đến tận bên trên con tàu, như vậy đã thành sàn catwalk cho người mẫu trình diễn trang phục.
Ngoài ra, để tạo trải nghiệm đắm chìm trong ảo ảnh cho khán giả, Quý Minh Thư còn hợp tác cùng Chris Chou để thiết kế một video tương tác kỹ thuật số có cùng tên với chủ đề của show diễn, tạo ra không gian thị giác hoàn toàn khép kín bên ngoài Quân Dật.
Về mặt ánh sáng Quý Minh Thư cũng đặt rất nhiều tâm huyết, đầu tiên là mời kỹ sư ánh sáng sân khấu hỗ trợ tham khảo. Sau đó để đạt được hiệu quả tráng lệ như bản thảo thiết kế và làm nổi bật lên chủ đề của show, một loạt đèn sử dụng đều được đặt từ nhà thiết kế nổi tiếng ở nước ngoài, vận chuyển về qua đường hàng không, chỉ riêng mấy thứ đèn background mà đã tốn mất mấy triệu.
Lúc này Quý Minh Thư cũng đang chỉ huy lắp đặt đèn, những thứ này vô cùng đắt đỏ, không để xảy ra một chút sai sót nào, cô cũng không thể chấp nhận tốn một số tiền lớn mà đồ thì không ở đúng vị trí của nó.
"A1 chuyển đến A4, vị trí điểm C1 sai rồi, đặt không chính xác, phiền anh lắp lại một chút." Cô đứng chỉ đạo trong cơn gió rét, thấy công nhân mãi không đặt đúng chỗ, cô đành phải tự mình bước lên, "Chỗ này, đúng, đúng, hơi chếch sang bên trái một chút."
Thấy vị trí đã chính xác, cô lùi hai bước ra sau để quan sát.
Cô còn chưa kịp hài lòng gật đầu, người công nhân kia đột nhiên hoảng hốt, "Cẩn thận!"
Anh ta còn chưa dứt lời, chỗ Quý Minh Thư đứng đã vang lên tiếng đèn thủy tinh rơi xuống vỡ tan, "Choang" một tiếng, sau đó là một loạt tiếng vụn thủy tinh loảng xoảng.
Mọi người ở đó đều thi nhau kinh hoảng hô lên!
Quý Minh Thư cảm nhận được gần đó có gì rơi vỡ, sững người trong giây lát, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì cô đã bị ai đó giật mạnh một cái.
Cô đi đôi giày gót mảnh cao 10cm, bị kéo một cái như vậy, ngay lập tức mắt cá chân nhói lên, đau đến xây xẩm mặt mày.
Rất nhanh lại có đồ vỡ loảng xoảng còn lớn hơn trước vang lên! Nhưng ngay giây tiếp theo, hai tai cô đã được người đó che kín, đầu cùng được người đó giấu sâu trong lồng ngực,
Thứ cô nghe được còn rõ hơn âm thanh loảng xoảng kia, là tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Thịch, thịch, thịch.
Mạnh mẽ mà thân quen.
Gió đầu đông lạnh thấu xương, cô ngửi thấy hương linh sam khiến lòng yên bình.
Chóp mũi cô lạnh đến ửng đỏ, mắt nhìn không chớp, nhìn như ngây ngẩn, lại có vẻ như mê đắm.
Đám vệ sĩ của Sầm Sâm xông lên đầu tiên, quản lý cấp cao đi khảo sát cùng Sầm Sâm cũng vội vàng gọi nhân viên công tác tới xử lý hiện trường, bước lên ân cần hỏi han.
"Sầm tổng, ngài vẫn ổn chứ?"
"Ôi Sầm tổng, tay anh chảy máu rồi!"
"Mau mau mau, gọi xe cứu thương!"
Có thấp giọng kêu: "Không va vào đâu mà gọi xe cứu thương làm gì!"
Qua một lúc lâu sau, Sầm Sâm mới bình thản đáp: "Tôi không sao."
Nhưng anh vẫn ôm chặt Quý Minh Thư, mắt cũng không nhấc. Khi đó chỉ có Quý Minh Thư mới cảm nhận được, vòng tay ôm lấy mình hình như đang run lên nhè nhẹ.
Chu Giai Hằng đứng bên dưới, vừa ổn định lại nhịp tim vừa ra vẻ bình tĩnh tự nhiên mời các vị quản lý rời khỏi.
Mọi người đều đi hết, Quý Minh Thư mới thoáng hoàn hồn.
Cô đẩy đẩy nhè nhẹ, Sầm Sâm cũng theo đó thả lỏng ra.
Hôm nay anh mặc áo khoác dạ màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng đến gần như trong suốt, cánh tay buông thõng, giọt máu nhỏ tí tách lẫn trong đống thủy tinh vỡ vụn trên boong tàu được cố tình làm cũ, vừa thoáng nhìn qua đã thấy rợn người.
Quý Minh Thư hơi luống cuống tay chân, ngây người một lúc mới nhớ ra chiếc khăn lụa buộc trang trí trên túi xách, cô cởi nó ra đưa cho anh.
Sầm Sâm không nhận lấy, lại đưa bàn tay lên trước mặt cô, ánh mắt bình lặng.
Cô hơi ngây ngẩn, do dự phủ khăn lụa lên miệng vết thương cho anh, lại do dự thắt nó lại.
—— Hai người cuối cùng cũng rơi vào trạng thái "bốn mắt nhìn nhau thật lâu mà không nói gì, bối rối muốn chui đầu xuống đất", đúng như Quý Minh Thư mong đợi.
Cô bất chấp đón nhận ánh mắt của Sầm Sâm, im lặng hồi lâu, bỗng nhiên thốt ra một câu, "Khăn lụa của tôi đắt lắm đó."
"Ờmm...... Đèn cũng rất đắt, vỡ nát hết rồi làm sao đây?"
Nói xong, Quý Minh Thư nhắm mắt chấp nhận số phận, chỉ muốn quay ngược thời gian về mười giây trước khâu cái miệng mình lại.
Nhưng trong một giây cô nhắm mắt lại, trước mặt đột nhiên vang lên một giọng nam trong trẻo, "Tôi đền em."
_________________
Editor:
Để mọi người dễ hình dung thì phần không gian chiếu tương tác kỹ thuật số nó sẽ kiểu như này (chủ yếu dùng máy chiếu)
Còn đây là cầu thang piano: (Minh họa thôi)