Editor: CherryTrong triều Tạ Triệu Dần nhậm chức Quân cơ đại thần, thâm niên vọng trọng, tác phong xưa nay không chút cẩu thả.
Ông rất hung dữ, trọng phạm triều đình còn không dám thở trước mặt ông, huống chi là Tạ Lăng.
Tạ Lăng sợ tới mức cắn chặt hàm răng, cả nửa ngày không nói ra lời, như một con chim cút nhỏ rút cổ vào trong, miễn cưỡng giải thích được một câu: "Không, không phải! ! ""Vậy sao con còn dám đi theo nhị tỷ vào nơi ấy! Đó là nơi mà con có thể đi à? Sao không nhìn lại bộ dạng của con đi!"Tạ Triệu Dần chỉ thẳng vào chóp mũi của Tạ Lăng, nhìn nàng không có dáng vẻ đoan trang gì thì ông càng thêm bực bội.
"Ta ghét nhất cái tính cách này của con đấy, không có bản lĩnh mà cứ thích đi khắp nơi, đi ra ngoài làm xấu hổ mất mặt mà không biết.
"Tạ Triệu Dần mắng, còn có ý định động thủ.
Việc đã đến nước này, Tạ Hoa Nùng không thể ngồi yên nhìn được nữa, chỉ có thể đứng dậy, chắn ở trước mặt Tạ Lăng.
"Phụ thân, Hoa Lăng tuy lén trốn ra ngoài, nhưng cũng là đi theo con vào phủ Quốc công, nếu phụ thân muốn trách mắng, thì nữ nhi cũng có sai khi quản giáo muội muội không nghiêm.
"Tạ Hoa Nùng ra mặt nói chuyện cũng là để thể hiện tình nghĩa tỷ muội.
Bởi vì Tạ Triệu Dần là một học giả, chính trị gia yêu cầu tôn ti trật tự, gia phong hài hòa, nên ông sẽ thấy vui khi nhìn tỷ muội giúp đỡ lẫn nhau.
Trong lòng Tạ Hoa Nùng cũng biết phụ thân sẽ không vì việc này mà trách cứ nàng ấy, câu mà nàng ấy nói ra cũng không có tác dụng gì, Tạ Lăng sẽ không bị đánh chửi ít hơn.
Nhưng Tạ Lăng lại không biết.
Nàng như sợ bị quở trách, bất lực và choáng váng trốn phía sau Tạ Hoa Nùng, lộ ra đôi mắt to tròn, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn Tạ Triệu Dần.
Tạ Lăng dán sát vào Tạ Hoa Nùng, như xem nàng ấy là chỗ che mưa che gió duy nhất vậy, nàng cẩn thận nấp phía sau Tạ Hoa Nùng.
Tạ Triệu Dần nhìn dáng vẻ không ra thể thống gì của Tạ Lăng thì càng thêm tức giận trong lòng, trực tiếp giơ bàn tay phải lên.
Nhưng khi nhìn nữ nhi thứ hai, Tạ Triệu Dần lại sợ ngộ thương nàng ấy, đành phải trừng mắt nhìn Tạ Lăng và tức giận mắng Tạ Lăng bị cấm túc ba tháng, ông mới kìm nén cơn giận, phất tay áo đi về phòng.
Thấy bóng dáng Tạ Triệu Dần biến mất, Tạ Lăng mới run rẩy bước ra ngoài.
Tạ Hoa Nùng sửng sờ một lúc, sau đó lại hồi thần liếc nhìn Tạ Lăng, lạnh lùng nói: "Ta vừa nhát gan lại sợ phiền phức, nên lần sau đừng có liên lụy tới ta nữa.
"Tạ Lăng vẫn còn sợ hãi, nhìn về phía người vừa nãy đã nói giúp nàng - Tạ Hoa Nùng như ân nhân cứu mạng, xem đối phương là người tốt, nàng không để bụng đến mấy lời lạnh nhạt của Tạ Hoa Nùng, ngược lại tiến lên nắm lấy tay nhị tỷ và lắc thật mạnh.
"Nhị tỷ, tỷ giúp muội đi, muội không sai, muội không muốn bị phạt, cũng không muốn bị cấm túc! ! "Lúc mang thai Tạ Lăng, thân thể của Tạ phu nhân yếu ớt, nên khi Tạ Lăng sinh ra không được đầy đủ tư chất, từ nhỏ đã ngu dốt hơn người khác, lúc nàng chưa được một tháng, Tạ phu nhân bị bệnh mà chết, Tạ Triệu Dần thì bận rộn mỗi ngày, sao có thời giờ đi thăm hậu viện nhi nữ được.
Dù có quan tâm, thì Tạ Triệu Dần cũng sẽ nhìn những đứa trẻ ưu tú kia trước, Tạ Lăng từ nhỏ vừa mủm mỉm lại ngu si sao có thể được ông để vào mắt chứ.
Bọn