Ahhh, rốt cuộc là ai trói nàng lại vậy! Tên biến thái này!Tạ Lăng thật sự bị dọa sợ, ngón tay của người xa lạ ấn vào vị trí mà tính mạng nàng đang bị đe dọa, mang đến cảm giác áp bách và nguy cơ khiến nàng không kiểm soát được, mặc dù nàng không thể nhúc nhích, nhưng khớp hàm không kiềm nén được mà run rẩy.
Nàng giống như rối gỗ, nằm ở chỗ này chờ giết, mà chủ nhân của bàn tay kia khiến nàng cảm thấy rất ác liệt, Tạ Lăng thậm chí còn có nghi ngờ sâu sắc là đối phương sẽ làm ra chuyện khủng bố hơn.
Cảm giác da thịt của người khác chạm lên người mình thực đáng sợ.
Độ ấm xa lạ kia cuối cùng cũng rời khỏi cổ Tạ Lăng, Tạ Lăng nghe thấy một tiếng vang nhỏ vang lên ở bên cạnh, hình như là tiếng lắc chất lỏng trong chai.
Tiếp theo độ ấm của bàn tay kia lại tới gần -- Tạ Lăng như cảm nhận được điều gì đó, nàng đột nhiên nín thở, mím chặt môi.
Mặc dù nàng dùng sức mím chặt, nhưng nó vẫn hơi cong lên theo độ cung, giống như con mèo lúc đóng lúc mở.
Tạ Lăng khẩn trương đến nổi có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình, đúng lúc này, hàm răng của nàng hơi bị cạy ra, sức lực tuy không mạnh nhưng cũng không có khả năng phản kháng.
Kẻ điên! Biến thái!Tạ Lăng vừa ấm ức vừa sợ hãi, nàng chỉ muốn mắng thành tiếng.
Cuộc sống hơn hai mươi năm qua của nàng chưa từng trải qua chuyện như vậy, ngay cả sau khi ở thế giới trong sách cũng chưa bao giờ gặp được chuyện khủng khiếp như này!Nàng liều mạng mím lại, muốn đẩy ngón tay kia ra, lại không thể tránh khỏi việc liếm tới vật dính trên đầu ngón tay.
Tạ Lăng không biết thứ dính trên