Chương 45: Cuộc Sống Mới
Nó tỉnh dậy sau mấy ngày nằm mê man, chắc là do tác dụng của thuốc mất trí nhớ. Vừa mở mắt thì nó đã thấy Vương đang ngồi nhìn nó
-Anh là ai?-nó nhìn anh hỏi
-Không phải tôi nói rồi sao?? Tôi là bn trai em!!-Vương cười nhìn nó
-Tôi tên gì?-nó nhìn anh nghi ngờ nhưng lại tiếp tục hỏi
-Tôi hay gọi em là Hạ Băng!! Lâm Hạ Băng!!-Vương nhắc lại tên cũ của nó lúc chưa nhận thân phận mới, anh ko muốn nó có kí ức gì về gia đình mới
-Ờ-nó trả lời cụt lủn rồi im luôn không nói gì nữa
-Từ bây giờ em nên nhớ em là Lâm Hạ Băng và đây là cuộc sống mới của em hiểu không??-anh nhìn nó nói
-Biết!!-nó lại trả lời
-Được bây giờ tôi dẫn em đi mua đồ!!-anh kêu nó đứng lên đi
-Mua đồ? Mua gì chứ? –nó thắc mắc hỏi anh
-Thì cứ đi đi rồi biết!!! Mà sao em ít nói thế-anh với nó vừa đi ra xe vừa nói
-Chứ bộ hồi trước tôi nói nhiều lắm hả?-nó leo lên xe, nhìn anh hỏi
-ừ, lúc trước em nói rất nhiều, cười cũng rất nhiều!!-anh cười ấm áp nhìn nó
-Xì… tôi không thích nói nhiều, tôi chỉ thích im lặng-nó hếch mắt nhìn anh
-À mà anh lớn tuổi hơn em đó, phải kêu anh xưng em biết không? Không được xưng tôi!!-anh bắt bẻ nó
-Gì chứ? Không được, nhìn anh non chẹt hà!!! Dẹp đi há-nó bực tức quay qua anh
-Ơ, mặt này mà kêu non chẹt hả? Anh 19t rồi á nha, ủa mà nãy giờ em có kêu anh = anh mà-anh cười nhìn nó
-ờ..thì…cũng được-nó ấp a ấp úng
-Từ đầu như vậy có phải hay không? Tới nơi rồi xuống xe mau!!-anh quay qua nó nói
Cả 2 cùng ra khỏi xe đi thẳng vào TTTM, anh kéo nó đi lên lầu để mua đồ, rồi lại lôi nó vô chỗ bán quần áo, anh lôi hết tất cả những gì mà anh thấy hợp vs nó kêu nó vào thử, nhưng những lời nhận xét của anh làm nó khó chịu
-Xấu
-Cái này nhìn mập quá
-Ngắn quá
-Cái này tạm được
………..
-Nè, tôi không phải người mẫu cho anh chấm điểm nhá!!-nó bực tức nhìn anh quát
-Gì chứ? Tôi dẫn em đi mua đồ còn la hả, góp ý thôi mà, xấu thì nói xấu chứ không lẽ khen đẹp!!! Anh không biết nói dối-anh tuôn xả một tràn nhưng tới câu “ anh không biết nói dối” thì ảnh cảm thấy hơi ngượng vì anh đã nói dối nó
-Xí, không mua nữa, đi mua cái khác đi-nó nói rồi đi ra khỏi shop quần áo
-Tính tiền cho tôi đống này-anh nói xong đưa thẻ cho nhân viên rồi chạy theo nó
-Nè, giờ em muốn mua gì?-anh nhìn nó hỏi
-Tôi hả? Tôi muốn mua đồ để vẽ tranh, hơn nữa tôi còn muốn mua laptop cơ-nó nhìn xung quanh 1 lược rồi nói
-ừ,được! đi thì đi-anh nói xong kéo nó đi luôn
Tốn công sức cả 1 ngày trời, anh mua cho nó 1 đống đồ dùng, nó nhìn đống đồ này còn khiếp, nghĩ sao anh lại mua dữ thế này cơ chứ!!!
Dọn hết đống đồ vô phòng mình, nó khoá cửa lại ,rồi leo lên giường mở Laptop mới mua ra. Nó lên mạng để tìm thông tin nhưng lại hiện ra hình ảnh của 1