Lúc Văn Thệ Xuyên bước vào phòng lần nữa, thấy Dư Hướng Vãn đang ngồi ngoan ngoãn trên ghế, hắn lập tức biết cô lại nói linh tinh cái gì rồi.
Phó Hành Vân thì yên lặng ngồi đối diện lật kịch bản, hai người không tiếp tục ồn ào khiến Tiểu Giang theo vào sau muốn thở phào nhẹ nhõm.
Phó hành Vân ngửi ra được, Văn Thệ Xuyên căn bản không có đi hút thuốc.
Người lại gom đủ lần nữa, Phó Hành Vân cầm kịch bản đứng lên, nói với Dư Hướng Vãn: "Để tôi về cân nhắc lại."
Dư Hướng Vãn luôn miệng đáp: "Được được."
Phó Hành Vân đi lướt qua Văn Thệ Xuyên ra khỏi phòng, Tiểu Giang vội vàng theo sau, mãi đến khi hai người cùng ngồi trên xe, cậu ta mới thử thăm dò: "Anh Vân, anh nhận phải không?"
"Cậu thấy thế nào?" Phó Hành Vân không chút để ý hỏi ngược lại.
"Em không hiểu biết lắm về điện ảnh," Tiểu Giang vừa đánh tay lái vừa nói, "Nhưng em rất thích kịch bản này, hơn nữa gần đây danh tiếng của đạo diễn Văn rất tốt..."
Phó Hành Vân ngắt lời: "Cậu thích kịch bản này ở chỗ nào?"
Tiểu Giang bị anh hỏi cho ngớ người, nhanh chóng liếc nhìn anh một cái: "Cảm thấy rất xúc động, tuy chỉ là một câu chuyện bình bình đạm đạm, nhưng rất dễ làm người xem đồng cảm."
Phó Hành Vân không nói gì, chỉ "ừ" một tiếng, bắt đầu yên lặng lật kịch bản.
Anh cảm thấy cho dù tập kịch bản này tên gọi là gì, Văn Thệ Xuyên chắc chắn đều có hứng thú.
Đề tài sinh hoạt, nội dung và tình cảm chân thật là định hướng thẩm mỹ mà Văn Thệ Xuyên luôn theo đuổi ngần ấy năm chưa từng thay đổi.
Tạm bỏ qua nguyên nhân từ Văn Thệ Xuyên, đối với bản thân kịch bản này Phó Hành Vân cũng mang tâm tình phức tạp, nội dung xác thật rất dễ đả động lòng người, nhưng phong cách giống hệt tác giả của nó là Dư Hướng Vãn, giấu dưới vỏ ngoài bình đạm là nội hạch sắc bén mà trực tiếp, loại nội hạch này thậm chí làm Phó Hành Vân đau đớn.
Anh hơi bài xích việc bị phân tích, dù là từ Dư Hướng Vãn hay từ tập kịch bản này, anh đều không thích —— đúng vậy, văn bản bình thường là để người phân tích, còn văn bản ưu tú sẽ phân tích được người.
Liên tiếp mấy ngày sau, anh đều ở nhà xem xét kịch bản.
Tiểu Giang gọi điện thoại hỏi: "Anh Vân, anh suy nghĩ kỹ chưa?"
"Sao hả?" Phó Hành Vân vừa nói vừa lật sách, "Bọn họ thúc giục cậu à?"
Tiểu Giang nói: "Không phải, không thúc giục gì cả.
Nhưng bọn họ bắt đầu cho thử vai rồi, tất cả các nhân vật đều phải casting."
Phó Hành Vân gấp kịch bản lại nhíu mày, nhân vật trong bộ phim không nhiều lắm, người có tên có họ lại càng ít, có thể đáng giá để mở buổi thử vai cũng chỉ có vai chính.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bọn họ tổ chức thử vai ở đâu?"
"Để em xem," Tiểu Giang nói, "Đạo diễn Văn thuê một phòng làm việc ở Công viên sáng tạo bên bờ sông."
Phó Hành Vân: "Chia sẻ địa chỉ cho tôi, tôi đi xem sao."
Ngày hôm sau, Phó Hành Vân từ chối Tiểu Giang tháp tùng, tự mình lái xe đi.
Công viên sáng tạo nằm bên bờ sông, bên trong là vài phòng triển lãm nghệ thuật và văn phòng làm việc, rất yên tĩnh, ai muốn ra vào phải đăng ký.
Phòng làm việc của Văn Thệ Xuyên ở tầng 3 góc trong cùng tòa nhà gạch đỏ, sát tầng mái, trước đó Phó Hành Vân đã tra cứu được.
Anh dừng xe ở cách đó không xa, cũng không xuống xe, chỉ ngồi nhìn xuyên qua kính cửa xe một lúc.
Thỉnh thoảng sẽ có người ra vào, hình như là diễn viên đi thử vai, không có người nào Phó Hành Vân biết, có lẽ phần lớn là diễn viên phim nghệ thuật không có mấy danh tiếng.
Đang lúc Phó Hành Vân chuẩn bị xuống xe, anh nhìn thấy một người quen.
Là Trần Hân.
Phó Hành Vân thu cái tay đang muốn mở cửa xe lại, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Hân đi vào cửa.
Cậu ta không mang theo người đại diện hoặc trợ lý, chỉ đi một mình, mặc áo sơ mi quần jean, mang mũ và kính râm che kín mít.
Hẳn là lén lút đến, yêu đương vụng trộm tiêu chuẩn quá nhỉ, Phó Hành Vân cay nghiệt thầm nghĩ.
Anh thật sự không muốn chạm mặt Trần Hân, hơn nữa thù mới hận cũ còn chưa tính xong đâu, bây giờ gặp mặt lại xô xát thì khó mà xong việc.
Phó Hành Vân nôn nóng ngồi trong xe, hạ điều hòa xuống hẳn hai độ, gió lạnh thổi vù vù.
Anh vô thức bắt đầu nhìn chằm chằm thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, đợi ước chừng nửa tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng.
Đang làm cái gì vậy.
Phó Hành Vân không nhịn được mà tưởng tượng, nếu bây giờ anh đi lên lầu, có thể bắt gặp cảnh tượng hai người đó yêu đương vụng trộm hay không.
Loại tưởng tượng cay nghiệt này khiến trong lòng Phó Hành Vân vừa sảng khoái vừa nôn nóng, anh vỗ vỗ tay lái, không cẩn thận ấn nhầm vào còi xe, làm Trần Hân đang vội vã bước ra giật mình hoảng sợ.
Phó Hành Vân cũng bị mình dọa sợ, rụt đầu xuống trốn một cách toàn toàn không cần thiết, sợ bị cậu ta thấy.
May mắn là Trần Hân chỉ vội bước về phía xe mình, nhanh chóng lái đi mất, căn bản không