Từ khi Văn Thệ Xuyên có ý thức, hắn đã luôn khắc khẩu với cha mình.
Từ những việc nhỏ như sáng trưa tối ăn gì, đến việc lớn như chọn trường học, chọn chuyên ngành, kết giao bè bạn, thậm chí là thẩm mỹ nghệ thuật, Từ Vị đều muốn con trai càng giống mình càng tốt.
Từ Vị là kiểu người tự phụ có tham vọng khống chế người khác rất mạnh, loại tự phụ này từ sau khi mẹ Văn Thệ Xuyên là Văn Song Nhạn qua đời càng đạt lên đến đỉnh điểm.
Theo quá trình Văn Thệ Xuyên lớn lên, những trận khắc khẩu trong nhà càng lúc càng kịch liệt.
Từ Vị không có cách nào chịu đựng đứa con trai luôn khiêu chiến uy quyền của ông ta, mà Văn Thệ Xuyên thì không chịu nổi cách cha hắn cướp đoạt tự do của hắn.
Mỗi lần hai người cãi nhau, người làm giúp việc trong nhà đều phải trốn ra chỗ thật xa, ai cũng không dám khuyên ngăn.
Lần bọn họ ồn ào kịch liệt nhất là sau khi Văn Thệ Xuyên thi đại học.
Hắn muốn ra nước ngoài học, Từ Vị lại muốn hắn phải núp dưới cánh chim của ông ta, bắt hắn đăng ký vào học viện điện ảnh trong nước.
Lần đó Văn Thệ Xuyên lôi mớ đồ cổ danh hoạ Từ Vị sưu tầm ra đập nát, hai cha con gần như là lao vào đánh nhau.
Cuối cùng, Văn Thệ Xuyên vẫn phải thu dọn hành lý đi học đại học trong nước.
Hắn mơ màng đi học, hoàn toàn không trở về nhà nữa, bỏ sang thành phố khác rồi gặp gỡ Phó Hành Vân, tất cả nguyên do đều vì Từ Vị.
Năm đó, hắn quen cậu bạn trai thứ nhất sau khi vào đại học, là một nam sinh thanh tú cùng khoá học bên khoa biểu diễn.
Cậu nam sinh kia không biết từ đâu hỏi thăm được quan hệ của Từ Vị và Văn Thệ Xuyên, đến kỳ nghỉ hè thì lôi kéo không tha muốn về nhà Văn Thệ Xuyên chơi.
Hắn vốn cảm thấy mất kiên nhẫn rồi, nhưng vì ôm suy nghĩ muốn làm Từ Vị tức chết nên cuối cùng vẫn đáp ứng cậu ta.
Trên bàn cơm chiều, ngoài dự đoán của hắn, Từ Vị không hề tức giận, bày ra biểu hiện như một người cha hoà ái đủ tư cách, từ tốn từng bước hỏi về cuộc sống đại học của hai người, trừ Văn Thệ Xuyên lạnh mặt không muốn trả lời, còn lại không khí có thể coi là hòa thuận vui vẻ.
Đêm hôm đó, cậu nam sinh dã tâm bừng bừng liền bò lên giường Từ Vị.
Ông ta không thích đồng tính, nhưng cũng không nghiêm khắc chỉ trích cậu ta, cậu nam sinh tuy không quyến rũ thành công nhưng vẫn cho đây là một loại ngầm đồng ý, nghĩ ông ta muốn chơi trò tình thú mà thôi.
Mà đúng là dễ như chơi thật, Từ Vị lập tức cho cậu nam sinh một vai phụ trong phim điện ảnh của mình, đối với một sinh viên đang học đại học, đây là tài nguyên ở cấp độ nằm mơ cũng không dám mơ đến.
Từ Vị nói với Văn Thệ Xuyên: "Con xem đi, tất cả bọn họ tiếp cận con đều có mục đích, chỉ có ba con mới là người ủng hộ con vô điều kiện.
Con thích phim điện ảnh, ba sẽ cho con tài nguyên tốt nhất.
Loại phim con thích không có thị trường, con cứ đi theo con đường của ba đi, tất cả những thứ con muốn đều sẽ đạt được."
Phản bội, từ đầu đến cuối hoàn toàn là phản bội.
Cho dù tình cảm của Văn Thệ Xuyên với cậu bạn trai nhỏ kia không tính là sâu sắc gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị phản bội.
Từ Vị muốn cướp đoạt tất cả những người ở bên hắn, sau đó đổi thành những thứ ông ta gọi là "ủng hộ" và "tình yêu" đầy ích kỷ.
Văn Thệ Xuyên hỏi: "Lúc trước ông cũng đối xử với mẹ như thế này sao? Khống chế, áp bách, rồi bức tử bà ấy."
Văn Song Nhạn là chủ đề duy nhất hai cha con không được động vào, cuối cùng hai người vẫn ẩu đả một trận, khiến cả căn nhà tan hoang bừa bãi.
Cậu nam sinh nhỏ không có tài năng gì đáng nói kia cùng lắm chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếm được ngon ngọt lại đi xin thêm tài nguyên ở chỗ Từ Vị.
Từ Vị không nói cho nhưng cũng không nói từ chối, chỉ như thợ săn đang đùa giỡn với con mồi.
Văn Thệ Xuyên đứng một bên lạnh mắt nhìn, cảm thấy hết thảy đều buồn cười đến đáng sợ.
Ván cờ giữa hai cha con họ giống như một trận quyết đấu ầm ĩ, Văn Thệ Xuyên từng thua, nhưng lúc hắn rời khỏi căn nhà, rời khỏi ngôi trường Từ Vị muốn hắn học, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn thắng cuộc.
Từ Vị dốc sức bài binh bố trận trên bàn cờ, dùng hết mọi phương pháp vây khốn hắn, hắn trực tiếp xốc ngược bàn cờ lên, ngẩng cao đầu rời đi.
Khoảng thời gian hắn rời khỏi sự che chở của cha mình, phải ở trong phòng trọ dưới tầng hầm không có máy sưởi, gặp trắc trở khắp nơi, hắn mới nhận ra trận quyết đấu này còn lâu mới phân thắng bại.
Hơn nữa lúc này càng yêu cầu nhiều nghị lực và sự kiên định của hắn hơn, đầu hàng nhận thua rất dễ, chỉ cần hắn vươn tay ra là có thể có tài nguyên cao cấp nhất, học trường tốt nhất, dùng diễn viên trình độ cao nhất quay những bộ phim điện ảnh ăn khách, nhưng nếu hắn tiếp tục kiên trì thì không biết đến khi nào mới đi đến điểm cuối, thậm chí lòng kiên trì của bản thân hắn còn không nhất định là điều đúng đắn.
May mà hắn gặp được Phó Hành Vân, đoạn tình yêu không lường trước này là khoảng ngắn nghỉ ngơi trong trận trường kỳ quyết đấu của hắn.
Phó Hành Vân luôn cho rằng hắn có chỗ dựa, chỉ cần quay đầu là có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng anh không hiểu rõ nguồn cơn.
Đương nhiên dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng là rất khó, nhưng hoàn cảnh của hắn cũng không dễ dàng gì.
Mọi thứ của hắn đều đang dần tốt lên, nhưng từ Vị lại xuất hiện, đúng vào lúc Văn Thệ Xuyên cảm thấy hết thảy đều trôi chảy.
Sự nghiệp phát triển không ngừng, thẩm mỹ nghệ thuật của hắn được công chúng đón nhận, hòa hảo trở lại với người hắn yêu, bên cạnh có đoàn đội làm việc ăn ý.
Hắn cảm thấy ván này hắn sắp thắng rồi, thì Từ Vị lại tới, thu hoạch thành công của hắn, cướp đoạt tất cả mọi người xung quanh hắn.
Nếu sự việc cứ tiếp tục phát triển, sẽ có người phát hiện ra những lời khen ngợi như nước của bộ phim mới này có chỗ không đúng, chỉ cần một người phát hiện ra quan hệ cha con của hắn và Từ Vị, tất cả mọi người đều sẽ biết, sau đó mọi thành tựu hắn đạt được đều sẽ bị Từ Vị tước đoạt.
Hắn sẽ từ "Văn Thệ Xuyên" biến thành "con trai của Từ Vị", đây là "danh hiệu" hơn hai mươi năm trong đời hắn vẫn luôn muốn thoát khỏi.
Dư Hướng Vãn và Phó Hành Vân không giống nhau, cho dù Dư Hướng Vãn rời đi, hắn có thể tìm thấy biên kịch tốt hơn, nữ diễn viên giỏi hơn, hoặc chính hắn cũng có thể sáng tác kịch bản.
Hai chuyện này không hề giống nhau.
Phó Hành Vân thấu hiểu câu chuyện, nhưng lại không thể tán thành logic của hắn.
"Tôi không hiểu," Phó Hành Vân mặt không biểu tình nói, "Nếu tôi đi đóng phim của đạo diễn Từ, tôi với ông ta chỉ là quan hệ giữa đạo diễn và diễn viên.
Trừ phi ông ta muốn tự đập bảng hiệu phim của mình, bất chấp tất cả mọi thứ chỉ để cố ý ngáng chân hại tôi thân bại danh liệt, trừ chuyện đó ra, tôi không thấy có chỗ nào đáng để đề phòng."
Văn Thệ Xuyên nói: "Em nghĩ quá đơn giản rồi..."
Phó