Kỳ nghỉ trong giới giải trí luôn cực kỳ ngắn, vừa mới nghỉ đông không được mấy ngày, các dự án mới đã lần lượt khởi động.
Doanh thu phòng vé của《 Hành Vân 》không đặc biệt ấn tượng, nhưng đối với một bộ điện ảnh không có cốt truyện thì đã được tính là không tồi, trên mạng bắt đầu xuất hiện những bài phân tích bình luận về nội dung bộ phim, cũng có không ít người khen ngợi Phó Hành Vân, giúp anh mang lên danh hiệu "diễn viên phái diễn xuất", nhưng cũng có không ít fan điện ảnh nghi ngờ nếu đặt anh vào ống kính của đạo diễn khác sẽ không duy trì được kỹ thuật diễn tiêu chuẩn như vậy nữa.
Giống như những bộ phim được giới phê bình nghệ thuật khen ngợi nhưng ít người mua vé xưa nay, thời gian công chiếu phim không dài, càng đừng nói đến chuyện cạnh tranh phòng vé dịp Tết.
Bộ phim mặc dù nhanh chóng offline, nhưng toàn bộ đoàn phim đều thu được danh tiếng không nhỏ, đặc biệt là Văn Thệ Xuyên, hơn nữa quan hệ mập mờ của hắn và Từ Vị càng khiến hắn lúc nào cũng quanh quẩn trong tầm mắt công chúng.
Chương trình truyền hình thực tế lấy đề tài du lịch đường dài "Nhất kỳ nhất hội" bắt đầu công bố lịch trình quay chụp.
Đây là lần đầu Phó Hành Vân được gặp mặt minh tinh đại danh đỉnh đỉnh Bạch Lộ, lần thảo luận trước cô ta chỉ vội vàng ghé qua, hào quang chói lọi, mang mười phần bộ dạng ngôi sao lớn, toàn bộ thành viên tổ tiết mục đều phải nhường nhịn.
Cô ta cùng lắm chỉ đến điểm danh một cái, nói còn có lịch trình gấp gáp, thế là lại nhanh chóng đi mất.
Dư Hướng Vãn ở bên cạnh hỏi Phó Hành Vân: "Nữ minh tinh ai cũng như vậy à? Hay là do tôi quá hiền hòa?"
Phó Hành Vân suýt nữa thì bật cười, liều mạng nhịn xuống.
Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh nghe được, rõ ràng cũng bị chọc cười, hai người chạm mắt vào nhau rồi lại né tránh, Phó Hành Vân thiếu chút thì quên mất quan hệ của bọn họ bây giờ còn đang trong giai đoạn xấu hổ.
Chỗ ngồi hơi chật, khiến đầu gối bọn họ rất dễ đụng chạm vào nhau, muốn dịch người sang chỗ khác cũng không được.
Toàn bộ tiết mục sẽ bắt đầu quay từ cảnh cuộc họp hội ý, chạm trán với những người bạn đồng hành không biết là ai, cũng không biết sẽ đi đâu —— đương nhiên đây là trong kịch bản, còn bọn họ thì đã biết hết từ trước rồi.
Địa điểm họp là ở một quán cà phê bài trí tinh xảo, từng người một lần lượt tới, đây là thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của bọn họ, nhưng không được diễn quá lố, làm quá sẽ mất đi tính "chân thật", vừa muốn "truyền hình" vừa muốn "thực tế" mới gọi là chương trình truyền hình thực tế.
Phó Hành Vân có chút căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc đi đóng phim thật, ít nhất người ta quay phim còn được đưa kịch bản, anh chỉ cần dựa trên giàn giáo có sẵn để xây dựng hình tượng nhân vật là được; còn bây giờ người xuất hiện trước ống kính là chính anh, nhưng vẫn phải qua một lăng kính điều chỉnh tân trang nữa, như thế khó hơn nhiều.
Đã là chạng vạng, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông.
Trong quán cà phê đã có mấy người ngồi, ngoại trừ Phó Hành Vân và Bạch Lộ, những người còn lại tập hợp đông đủ hết, từ cửa sổ kính phát ra ánh sáng ấm áp, bọn họ ngồi bên trong trò chuyện vui vẻ.
Văn Thệ Xuyên thoải mái dựa lưng vào ghế nghe Dư Hướng Vãn nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mắt với Phó Hành Vân đang đứng bên ngoài.
Anh nhận được ánh mắt của hắn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cho dù như thế nào, Văn Thệ Xuyên cũng ở bên trong chờ anh.
"Thầy Phó, nên vào đi thôi." Nhân viên công tác nhắc nhở.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.
Trong kịch bản viết mấy người bọn họ sau khi tuyên truyền cho phim điện ảnh xong thì không gặp mặt nhau nữa, bây giờ cùng nhau hàn huyên chuyện cũ trước máy quay.
Đàn Tử Minh đứng dậy đi loanh quanh trong tiệm, tò mò nghịch mấy thứ đồ trang trí.
Một lát sau Bạch Lộ cũng tới, hình tượng của cô ta là nữ thần tương phản manh, ngoài mặt lạnh lùng kỳ thật tính cách ngây thơ trong sáng.
Xem ra cô ta được Từ Vị ưu ái cũng có lý do, kỹ thuật diễn không hề tầm thường, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy, không chừng Phó Hành Vân còn bị cô ta lừa gạt.
Nhân viên công tác công bố mục đích chuyến đi lần này, mỗi người đều rất phối hợp tỏ vẻ kinh ngạc và chờ mong, Dư Hướng Vãn không hề che giấu nhiệt tình hừng hực của mình, tình cảm mong đợi còn chân thật hơn so với bất kỳ ai khác ngồi đây, Bạch Lộ ở chỗ khuất camera không quay đến ghét bỏ liếc nhìn cô nàng một cái.
Phó Hành Vân yên lặng thu hết vào mắt, thầm than thở, đây cũng không phải nhân vật dễ đối phó đâu.
Bọn họ bắt đầu nửa thật nửa giả thảo luận cùng nhau, Văn Thệ Xuyên căn bản không có hứng thú với mấy tiết mục nặng tính hình thức thế này, thường xuyên thất thần, nếu không phải Phó Hành Vân luôn cue hắn vào, chắc hắn sẽ tàng hình đến suốt buổi.
Đang nói chuyện, Bạch Lộ thình lình mở lời với Phó Hành Vân.
"Bộ phim mới nhất của thầy Phó tôi đã xem rồi, rất thích."
Phó Hành Vân bị một câu của cô ta nện cho choáng váng, chỉ có thể giả vờ lịch sự cười nói cảm ơn.
Bạch Lộ nhấp đôi môi đỏ tinh xảo, cúi đầu khảy tóc mái bên tai, nói thêm: "Không ngờ lần này còn có thể được cùng thầy Phó tham gia một chương trình, tôi quá kinh ngạc."
Rất cố ý.
Phó Hành Vân cạn lời, không chờ anh kịp phản ứng, cảnh quay hôm nay đã hạ màn.
Tiểu thư Bạch Lộ nổi danh với gương mặt đẹp ngang ngửa di sản nghệ thuật phi vật thể cấp quốc gia, camera vừa đóng máy, toàn bộ vẻ thân thiện của cô ta lập tức bay sạch, sốt ruột muốn tan làm còn hơn bất kỳ ai có mặt ở đây.
Dư Hướng Vãn trợn trắng mắt không hề che giấu: "Nếu cô ả mà nói thật được câu nào thì tôi ăn luôn camera cho anh xem."
Phó Hành Vân kéo cô nàng: "Nói nhỏ thôi."
Xe của anh còn ở dưới lầu nhà Văn Thệ Xuyên, tính toán ngày hôm nay thuận đường sang nhà hắn lái về.
Nhưng nói đi phải nói lại, trong khoảng thời gian này thực ra ngày nào đi lấy xe mà chẳng được, không được nữa thì sai Tiểu Giang đi cũng không vấn đề gì, nhưng anh vẫn muốn kéo dài đến tận hôm nay.
Sau khi chào tạm biệt nhân viên công tác, Phó Hành Vân nói nhỏ với Văn Thệ Xuyên: "Chờ tôi một chút."
Cũng không biết Văn Thệ Xuyên không nghe thấy thật hay cố tình giả vờ không nghe, hắn đi nhanh về phía trước, Phó Hành Vân đi với tốc độ bình thường phía sau, chờ qua khúc quanh không ai chú ý nữa mới chạy nhanh bám theo hắn.
Cũng may công tác bảo mật của chương trình này rất tốt, bắt đầu quay không khua chiêng gõ trống, cũng không có phóng viên truyền thông ngồi rình rập, chỉ có mấy người tin tức linh hoạt thì phỏng chừng đều chạy theo xe Bạch Lộ rồi.
Phó Hành Vân giẫm lên lớp tuyết đọng hơi mỏng, ba bước đi hai bước chạy về phía trước.
Van Thệ Xuyên ỷ chân dài đi nhanh, Phó Hành Vân đuổi theo đến phát bực.
Mắt thấy chiếc xe bánh mì secondhand đã ở trước mặt, Văn Thệ Xuyên đang kéo cửa xe muốn leo lên, cuối cùng Phó Hành Vân đã biết là hắn cố ý, không dám lớn tiếng gọi, bèn cúi đầu gom một nắm tuyết ném lên lưng Văn Thệ Xuyên, không đau không ngứa, nhưng hắn vẫn dừng lại, xoay người ôm cánh tay nhìn anh.
Phó Hành Vân đang mặc áo khoác dày nặng, đuổi theo một đường đến đây đã mệt gần chết, đi lướt qua Văn Thệ Xuyên, kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn.
Văn Thệ Xuyên lên xe từ đầu bên kia.
Phó Hành Vân nói máy móc: "Cho đi nhờ một đoạn, tôi đến lái xe về nhà."
Văn Thệ Xuyên: "À."
À cái đầu anh, Phó Hành Vân nghĩ thầm.
Anh nhìn đường phố không ngừng lùi lại phía sau, mặt không biểu tình hỏi: "Chắc anh giận lắm, mà gặp ai cũng sẽ tức giận thôi..."
Ngữ điệu Văn Thệ Xuyên lạnh như băng, "Không có."
Phó Hành Vân lầu bầu: "Rõ ràng là có."
Kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, chiếc xe bánh mì cũ nát mà cũng có thể lái đến vững vàng, chỉ một lát đã về đến nhà.
Xe Phó Hành Vân vẫn nằm ở chỗ cũ, tuy chỗ đậu có mái che, nhưng trên mặt xe vẫn đọng một tầng tuyết hơi mỏng, còn có chút cành khô lá héo bị gió thổi tới, nhìn qua khá lôi thôi.
Trước khi Phó Hành Vân xuống xe, Văn Thệ Xuyên đột nhiên hỏi: "Bởi vì em sắp đóng phim chung với Bạch Lộ nên mới tham gia chương trình này sao?"
Lại bị hắn đâm chọc, Phó Hành Vân tức giận trả lời: "Là chính anh kéo áo tôi nói muốn cùng tôi đi ra ngoài chơi."
Văn Thệ Xuyên bị anh nói cho nghẹn họng, cũng chỉ vì hắn đã quên sạch bộ dạng yếu ớt của mình lúc sinh bệnh rồi.
Trong xe đột nhiên rơi vào yên tĩnh, Phó Hành Vân cực kỳ hả hê