Phó Hành Vân nắm chiếc đồng hồ không còn chạy nữa, còn Văn Thệ Xuyên thì đang nắm tay anh.
Nước mắt anh đã chực chờ trào ra, nhưng vẫn không rơi xuống.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào, bãi biển vốn yên tĩnh hình như đã xảy ra chuyện gì đó, phá vỡ sự im lặng của màn đêm.
Phó Hành Vân lấy mu bàn tay cọ qua khóe mắt, vén cửa lều lên ló đầu ra ngoài, trông thấy có vài nhân viên bên tổ tiết mục đang vội vàng chạy qua, bọn Dư Hướng Vãn ở mấy lều bên cạnh cũng ra ngoài hết, mặt đầy nghi hoặc.
Anh vội hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Nhân viên công tác thở hồng hộc: "Hình như có một đứa nhỏ mất tích, nói là đi về phía bãi biển bên này, mọi người đang đi tìm."
Phó Hành Vân và Văn Thệ Xuyên nhìn nhau, vội vàng đi ra khỏi lều.
Lúc này bọn họ mới phát hiện vì sao tối hôm nay lại đột nhiên trở lạnh như vậy, hóa ra thời tiết đã thay đổi rồi.
Ban ngày trời còn nắng đẹp, vừa rồi trước khi bọn họ đi vào lều vẫn còn trong văn vắt, sao sáng lập lòe, nhưng bây giờ mây đen vần vũ khắp nơi, đến ánh trăng cũng không thấy đâu nữa.
Gió biển cũng mạnh hơn ban ngày rất nhiều, sóng biển mạnh mẽ đập vào bãi cát, còn mơ hồ nghe được tiếng sấm rền ở phía xa.
"Đứa bé nào đi lạc?" Văn Thệ Xuyên hỏi.
"Lia," nhân viên công tác trả lời, "Là đứa nhỏ tóc nâu mắt màu xanh lục."
Phó Hành Vân như đứng tim, bọn Dư Hướng Vãn cũng vây quanh lại đây, nghe vậy thì mặt mày rất căng thẳng, Đàn Tử Minh nói: "Bãi biển lớn như vậy, chúng ta cũng hỗ trợ tìm đi."
Qua mấy lời chắp vá của staff, Phó Hành Vân đã nắm được ngọn nguồn câu chuyện.
Tất cả bọn trẻ ở cô nhi viện đều nghỉ qua đêm trong khu nhà dân cách bãi biển không xa, đến nửa đêm, Lia nói mình làm rơi đồ ngoài bãi cát, khăng khăng phải chạy ra tìm.
Thằng bé mắc chứng tự kỷ dạng nhẹ, rất cứng đầu, nếu không cho nó đi tìm thì tối nay tất cả mọi người đừng hòng đi ngủ.
Nhân viên cô nhi viện đành dẫn cậu nhóc ra biển, không ngờ vừa rời tay một cái đã không thấy tăm hơi nó đâu, bãi biển ban đêm tối đen như mực, chỉ một người thì không thể tìm ra.
Toàn bộ tổ tiết mục đã biết chuyện này, dù sao mấy hôm nay bọn họ cũng sớm chiều ở chung với bọn trẻ, ai ai nghe cũng sốt ruột, phân chia nhau cùng chạy đi tìm.
Tiếng kêu của một đám người lớn phá vỡ sự yên tĩnh trên bãi biển đêm, gió rất lớn, dễ dàng thổi át đi âm thanh của bọn họ.
Cứ đi mãi đi mãi, Phó Hành Vân phát hiện mình đã đi đến chỗ khuất ban ngày anh và Văn Thệ Xuyên lén ngồi hút thuốc, ở ngay bên cạnh bãi cát.
Anh liếc mắt nhìn qua chỉ thấy được cảnh tượng đen như mực, không thấy bóng dáng đứa trẻ đâu.
Phó Hành Vân quay đầu lại, nhận ra chỉ có mình và Bạch Lộ đang ở đầu bên này, anh cau mày nói: "Có lẽ bên này cũng không có, về lại bên kia tìm đi."
Bạch Lộ trả lời một tiếng, đang muốn trở về, đột nhiên dưới chân đá trúng một vật, cô ta kêu lên sợ hãi: "Đây là cái gì?"
Phó Hành Vân ngồi xuống để quan sát gần hơn, hít một hơi kinh hoàng, trên mặt đất chính là con thỏ bông màu hồng cũ nát Lia luôn ôm trong ngực không bao giờ rời tay.
Giờ phút này, nó đang nằm trơ trọi bẩn thỉu trên bãi cát.
Phó Hành Vân vội đứng dậy dõi mắt nhìn ra xa, đột nhiên anh đẩy Bạch Lộ, nói nhanh: "Chắc là ở đâu quanh đây thôi, cô mau về gọi thêm người tới đây tìm xem."
Bạch Lộ thình lình hét lên một tiếng, chỉ tay về phía biển: "Có phải nó đang ở kia không?!"
Phó Hành Vân nhìn theo hướng tay cô ta, có một hình bóng nho nhỏ đang lung lay đi vào lòng biển, lúc này đang là thời điểm gió thổi rất mạnh, nhưng đứa bé vẫn không dừng lại, nước biển đã ngập lên đến eo nó.
Giọng Bạch Lộ bắt đầu run rẩy: "Anh mau đi...!mau đi gọi người đi..."
"Không còn kịp rồi," Phó Hành Vân chạy về hướng biển, xoay người hô lớn, "Mau đi gọi người, nhanh lên!"
Bạch Lộ vội vàng chạy đi, vừa chạy vừa kêu to: "Anh đừng xuống nước, đừng xuống đấy nhé, lập tức có người đến ngay!"
Giọng nói run rẩy của cô ta đã bị gió biển thổi tan tác, Phó Hành Vân không dám chờ thêm một giây đồng hồ nào, chân thấp chân cao lao thẳng về phía bóng dáng nho nhỏ lúc ẩn lúc hiện trong lòng biển.
Anh vừa chạy vừa kêu tên Lia, nhưng đứa bé kia dường như chỉ dừng lại do dự khoảng nửa giây đồng hồ.
Phó Hành Vân đã bước xuống nước, sóng biển rất mạnh, thân hình nhỏ gầy của đứa trẻ không thể đứng vững, chỉ cần nó bất cẩn té ngã, sóng dữ sẽ lập tức cuốn nó đến nơi không ai tìm được.
Anh không kịp nghĩ quá nhiều, vừa gọi tên nó vừa đi sâu xuống biển.
Nước biển lạnh như băng đánh vào đùi Phó Hành Vân, Lia ở cách đó không xa hình như bị vấp chân, lập tức biến mất trong cơn sóng lớn ập tới.
Đầu óc Phó Hành Vân trống rỗng, đi thêm hai bước về phía trước rồi chui vào lòng biển tanh mặn băng giá.
Tuy anh bơi khá tốt, nhưng nửa đêm rất khó nắm chắc phương hướng, Phó Hành Vân vươn tay sờ soạng phía trước, đôi lúc dường như sắp chạm vào một góc áo, nhưng giây tiếp theo lại tuột khỏi tầm tay.
Nước biển dâng lên cực nhanh, chỉ trong chốc lát chân anh đã không chạm được đến đáy nữa, anh bị uống vài ngụm nước biển, đầu kêu ong ong, cuối cùng đã bắt được thân thể đứa bé mềm mại trong làn nước.
Phó Hành Vân bị sặc mấy lần, lồng ngực đau đớn, tay chân như nhũn ra, nhưng anh vẫn cố gắng nín thở kéo cậu nhóc đã mất đi tri giác vào lòng mình, nỗ lực đẩy nó lên trên mặt nước.
Giữa cơn mơ hồ, anh nghe được không ít tiếng gọi ầm ĩ trên bờ, còn có người đang kêu tên anh, hình như là Văn Thệ Xuyên.
Anh phun ra một hơi từ sâu trong ngực, để lại một chuỗi bong bóng yếu ớt trong lòng biển rồi mất đi ý thức.
Ngày còn nhỏ Phó Hành Vân từng bị sặc nước một lần, khi đó anh vẫn còn ở nhà mình, nơi có người cha suốt ngày đánh chửi vợ con, còn có người mẹ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Anh cũng không nhớ rõ chuyện là thế nào, một ngày ba anh uống quá nhiều, nhìn anh ngứa mắt, thế là ấn thẳng anh vào trong chậu giặt quần áo làm anh suýt nữa thì sặc đến bất tỉnh.
Từ sau lúc đó anh bắt đầu hơi sợ nước, chỉ cần nhìn thấy bể bơi đã muốn ho khan, cổ họng và lá phổi luôn tự tưởng tượng ra cảm giác đau đớn.
Về sau người dạy anh biết bơi chính là Văn Thệ Xuyên, lúc ấy bọn họ thường theo ban nhạc bạn bè của hắn ra biển chơi, anh là con vịt cạn nên luôn đứng cách mặt nước rất xa, chỉ dám chơi trên cát như mấy đứa nhỏ, buồn