Bữa tiệc lẩu ban đầu còn đông vui náo nhiệt, về sau lại không vui mà tan.
Mắt Phó Hành Vân bị Đàn Tử Minh không cẩn thận bắn dầu sa tế trúng, Văn Thệ Xuyên phải đưa cậu ta về nhà, lúc đi ra cả mắt cả mũi đều đỏ bừng, sắc mặt Văn Thệ Xuyên cũng không dễ xem.
Đàn Tử Minh tuy thường ngày làm việc tùy tính, nhưng không phải người không phân biệt được tốt xấu, gây hoạ xong thì cúi gằm mặt không nói tiếng nào.
Vốn trong lòng cậu đang thấy phiền vì chuyện của Mạnh Thanh, thêm chuyện vừa phát sinh lại càng không vui vẻ, không còn tâm tình ăn uống.
Mạnh Thanh thấy cậu không ăn nữa, biết bây giờ tâm trạng cậu không tốt, bèn hỏi: "Ăn no chưa? Trở về nhé?"
Đàn Tử Minh rầu rĩ ừ một tiếng.
Thế là bữa lẩu tan tác, Dư Hướng Vãn nhìn thấy trên bàn còn tận một nửa đồ ăn, thở dài, gọi điện thoại cho cậu trợ lý Tiểu Hà của Văn Thệ Xuyên.
Nhà Tiểu Hà ở thành phố này, có lẽ bây giờ cũng đang ăn cơm tất niên, Dư Hướng Vãn vừa gọi được hai giây đã hối hận, đang muốn ngắt máy thì đầu kia đã nhận cuộc gọi.
Dư Hướng Vãn ấp úng giải thích, có chút ngượng ngùng.
"Cậu, cậu cứ ăn ở nhà đi, tôi cất đồ ăn để mai ăn tiếp cũng được..."
Không ngờ Tiểu Hà không nói hai lời liền đáp ứng, cúp điện thoại lập tức chạy đến.
Dư Hướng Vãn vui vẻ tắt máy, đầy một bàn đồ ăn lại trở nên ngon lành, có khi còn ngon hơn cả hồi nãy.
Bên ngoài trời đã tối, Mạnh Thanh đi ở phía trước lấy xe, Đàn Tử Minh lết bộ theo sau.
"Lạnh quá, chắc tuyết sắp rơi rồi, để tôi đưa cậu về nhà."
Đàn Tử Minh ngồi xổm bên đường chờ, trên đường tối như mực, đèn đường cũng tù mù, xung quanh không có một ai, chỉ có bóng dáng cao gầy của Mạnh Thanh ở cách xa mấy bước.
Không biết trong lòng anh ấy đang suy nghĩ gì, Đàn Tử Minh không vui thầm nghĩ.
Mạnh Thanh lái xe đến, kéo cửa kính gọi cậu lên xe, Đàn Tử Minh nghĩ ngợi, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nói: "Tôi trả nhà rồi."
Tay Mạnh Thanh đặt trên vô lăng, "Thế đồ đạc của cậu để đâu?"
Đàn Tử Minh kiên trì: "Gửi nhà bạn, hôm nay tôi định qua công ty ngủ, anh đưa tôi về công ty đi, tiện đường đi mua mấy gói mì, Tết nhất người ta cũng không bán gì để ăn cả..."
Đàn Tử Minh cúi đầu bán thảm, nghĩ nếu mình được vào nhà Mạnh Thanh ở thì tốt, cả ngày nhìn chằm chằm sẽ không sợ anh đi tìm người khác nữa.
Mạnh Thanh vốn cũng không tin, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đang mùa Tết nhất, Đàn Tử Minh lại bỏ nhà đi, tâm tình không tốt cũng là thật, anh không nỡ vứt cậu ở một mình, mà dù sao phòng ngủ trong nhà cũng không thiếu.
Tim Mạnh Thanh mềm xuống, ngữ khi cũng nhẹ nhàng hơn: "Thế thì qua nhà tôi ở tạm đi."
Đàn Tử Minh rất mừng rỡ, nhưng vẫn phải lạnh mặt vì sợ mình vô ý cười lên.
Bầu trời rắc xuống một trận tuyết nhỏ, bông tuyết đậu trên chóp mũi Đàn Tử Minh làm cậu vô thức đánh cái hắt xì, hít mũi ngồi vào ghế phụ lái.
Mạnh Thanh không nghĩ gì nhiều, vươn ngón tay ra gạt bông tuyết trên mũi Đàn Tử Minh xuống.
Đàn Tử Minh ngồi ngốc bên ghế phụ lái, từ mặt xuống cổ đỏ bừng.
Lúc này Mạnh Thanh mới lấy lại phản ứng, xấu hổ thu tay lại, hắng giọng làm như không xảy ra chuyện gì.
Về tới nhà lên lầu, Mạnh Thanh bước hơi nhanh liền cảm thấy chỗ xương cụt đau lên từng hồi, nhíu mày hít vào một hơi.
Đàn Tử Minh vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không sao cả."
Mạnh Thanh nói hai ba câu chỉ phòng khách cho Đàn Tử Minh ở, dặn dò đồ trong tủ lạnh hay phòng bếp gì đó có thể tùy ý dùng, trong phòng cho khách cũng chuẩn bị sẵn áo ngủ.
Sau khi dặn xong anh vội vã trốn vào phòng mình, cầm chai thuốc mỡ thông máu tiêu sưng bác sĩ đưa cho muốn xoa lên một chút.
Đàn Tử Minh nằm trong phòng ngủ lăn lộn mấy vòng, tràn ngập tò mò với căn nhà của Mạnh Thanh nên không ngừng nhìn ngó.
Cậu nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, cũng không biết Mạnh Thanh đang làm gì bên trong, nảy ra ý nghĩ muốn tâm sự với anh một chút, hoặc không có gì để nói thì đối mắt nhìn nhau cũng được.
Cậu gõ cửa, ra vẻ thản nhiên hỏi: "Anh có đói bụng không, có muốn ăn gì không?"
Vừa mới ăn xong lại muốn ăn nữa, Mạnh Thanh quả thực hết chỗ nói.
Anh đang xoay mông về phía gương, tư thế không được tự nhiên cố gắng bôi thuốc, Đàn Tử Minh vừa nói, anh không dùng đúng lực ấn hơi mạnh vào làm thắt lưng đau nhói lên một cái, nhỏ giọng xuýt xoa.
Đàn Tử Minh còn tưởng anh ở bên trong gặp chuyện gì, nóng đầu sốt ruột đẩy cửa tiến vào.
Mạnh Thanh hoảng sợ, mặt mũi đỏ bừng vội vàng kéo cao cạp quần đang trễ xuống.
Đàn Tử Minh chỉ liếc một cái đã nhìn thấy, vội hỏi: "Anh làm sao thế? Đánh nhau với ai? Ai đánh anh??"
"Không có," Mạnh Thanh hấp tấp giải thích, "Ngày hôm đó bị đụng...!"
Đàn Tử Minh hỏi dồn: "Ngày nào? Sao lại bị đụng?"
Mạnh Thanh buông mắt, lông mi hơi rung động, hàm hồ trả lời: "Thì cái hôm cậu đẩy tôi, rồi tôi ngã xuống đất."
Ngày đó cũng không phải chỉ đẩy có một chút, trước đó còn làm nhiều chuyện hơn kìa.
Đàn Tử Minh vừa nhớ tới, trong lòng liền tràn đầy cảm giác tội lỗi, vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, nhưng vẫn thấy được chỗ xương cụt của Mạnh Thanh bị bầm một mảng lớn.
Cậu nói nhỏ: "Xin lỗi, anh có muốn tôi giúp không, như thế tiện hơn..."
Đúng là Mạnh Thanh tự làm khá là bất tiện, vị trí vết thương ở sau lưng, phải vặn eo cong tay mới với đến, động tác quá mạnh thì động chạm vào rất đau, thuốc lại dính bết dễ dây vào quần áo, mùi cũng nồng, xoa vào cứ có cảm giác như ông già đến tuổi thoái hoá cột sống.
Sau vài lần như vậy, Mạnh Thanh không muốn xoa thuốc nữa, nhưng vết bầm cứ lì lợm mãi không tiêu.
Vẻ mặt Đàn Tử Minh quá thành khẩn, Mạnh Thanh suy nghĩ một chút, cau mày đồng ý.
Đến khi thật sự bắt tay vào làm, hai người mới cảm thấy việc này còn xấu hổ hơn trong tưởng tượng nhiều.
Mạnh Thanh nằm lên giường, lộ đồ lót thì không tính, quần còn phải kéo xuống một đoạn lộ ra thắt lưng vừa gầy vừa trắng làm vết bầm trông càng nổi bật hơn.
Đàn Tử Minh cầm thuốc mỡ trong tay, toàn thân trở nên khô nóng, đứng lên lắc lắc đầu mấy cái, hắng giọng nghiêm túc nói: "Kéo quần xuống thêm một chút, nếu không sẽ...!sẽ