Tác giả: Phân Phân Hòa Quang
Editor: Lemon
Sau khi nói xong xung quanh yên tĩnh vài giây.
Du Tùy đôi mắt thâm thúy an tĩnh nhìn cô, không lên tiếng.
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng “A” một tiếng, phản ứng lại bản thân vừa nói cái gì, cô vô cùng có ý chí sinh tồn nói: “Em —— vừa mới nói cái gì?”
Du Tùy nhíu mày.
“Ngủ……” Lời nói chưa dứt đã bị Thẩm Mộ Xuy đánh gãy.
“Em vừa mới ở trong xe lướt Weibo, không cẩn thận mê mẩn, em tuyệt đối tuyệt đối không phải nói Tùy Thần ngài là tiểu yêu tinh.” Cô vẻ mặt chân thành mà nhìn Du Tùy, chứng minh bản thân không nói dối.
Du Tùy: “……”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt đang tỏ ra nghiêm túc, cho dù không bỏ qua tia giảo hoạt trong mắt cô Du Tùy cũng sẽ không tin.
Anh nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Phải không?”
“Đương nhiên là vậy!”
Du Tùy mỉm cười: “Thang máy tới, vào thôi.”
“À.”
Im lặng không nói một lát, Du Tùy chủ động chuyển đề tài: “Đêm nay gặp mặt có cảm giác gì?”
Nhắc tới cái này, đôi mắt Thẩm Mộ Xuy liền sáng lên, mắt cô cong cong ngửa đầu nhìn anh: “Du Tùy, anh biết không, chị Mạnh Đình vậy mà là fan của em, chị ấy còn từng xem qua em biểu diễn!!”
Thanh âm nhẹ nhàng mà cực kỳ hưng phấn.
Du Tùy nghe, theo bản năng cong môi: “Vui như vậy?”
Thẩm Mộ Xuy gật gật đầu cười: “Vui chứ, rốt cuộc ca sĩ lợi hại như vậy là fans của em, sao có thể không vui.”
Đương nhiên cho dù là người thường cô vẫn vui vẻ.
Thẩm Mộ Xuy không phải nghệ sĩ thường gần fans, nhưng cô vô cùng quý trọng người thích nghe cô kéo đàn.
Du Tùy nhìn cô cười hoảng hốt một lát, vừa định nói chuyện cửa thang máy mở ra, Thẩm Mộ Xuy theo bản năng dịch sang bên cạnh một bước, cúi đầu xem di động.
“……”
Người tới nhìn thấy hai người bên trong liền sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía người đàn ông: “Tùy Thần?”
Du Tùy hơi gật đầu, chào hỏi: “Là tôi.”
Thẩm Mộ Xuy trộm giương mắt nhìn người tới, là người đàn ông cô không quen.
Người tới cười cười nói: “Hôm nay trùng hợp vậy, còn có thể gặp được Tùy Thần.”
Du Tùy mỉm cười, đáp lời: “Muốn lên lầu sao?”
“Ừ, đi nhà Tưởng Chu ăn cơm, cậu muốn đi cùng không?”
Du Tùy lắc đầu cự tuyệt: “Quá ồn ào, các cậu chơi đi.”
Tạm dừng một lát, anh nhìn về phía Thẩm Mộ Xuy: “Ngủ Ngủ, lại đây nào.”
“Hả?”
Lúc này Mạnh Tử Tấn mới chú ý tới cô gái bên cạnh.
Hắn nhìn qua, Thẩm Mộ Xuy cũng ngước mắt nhìn sang, hai người tầm mắt chạm nhau, Mạnh Tử Tấn hơi giật mình, còn không kịp nói gì Du Tùy đã giới thiệu hai người với nhau.
“Đây là Thẩm Mộ Xuy, giám khảo tiết mục tiếng ca hay nhất, đây là Mạnh Tử Tấn…… Một ca sĩ.”
Thẩm Mộ Xuy lúc đầu nhìn mặt đã cảm thấy quen mắt, lúc này nghe Du Tùy giới thiệu cuối cùng nhớ ra.
Cô gật đầu, hơi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Thẩm Mộ Xuy.”
Mạnh Tử Tấn ngẩn ra, mỉm cười chào hỏi.
Không bao lâu đã đến tầng Thẩm Mộ Xuy ở.
Cô theo bản năng đi ra trước, nhìn Du Tùy cùng Mạnh Tử Tấn như là có chuyện muốn nói, Thẩm Mộ Xuy cũng vô cùng hiểu chuyện mà mở cửa vào nhà trước.
Sau khi cửa đóng lại Mạnh Tử Tấn mới khoanh tay, nhướng mày nhìn về phía Du Tùy: “Tùy Thần ngài đây là muốn làm gì?”
Du Tùy nhún vai: “Không làm cái gì, về sau cũng sẽ biết nhau, làm quen trước thôi.”
Mạnh Tử tấn: “???”
Hắn không còn gì để nói, nhìn người đàn ông “Gian trá” nói: “Đệt, cậu cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
Lấy hiểu biết của hắn đối với Du Tùy, đứng đắn giới thiệu cho hắn tuyệt đối không có hảo tâm.
Du Tùy thản nhiên bình tĩnh: “Cậu tin hay không thì tùy.”
Mạnh Tử Tấn nghẹn họng, trợn trắng mắt: “Hiểu ý cậu, đến lúc đó có vấn đề sẽ giúp đỡ.”
“Cảm ơn.”
Nhìn cửa thang máy đóng lại, Du Tùy tay cắm túi đứng tại chỗ một lát, ngước mắt nhìn cửa nhà đối diện đóng chặt một hồi lâu, lúc này mới cười khẽ trở về nhà mình.
*
Nửa tháng sau, 《tiếng ca hay nhất 》thu hình tập đầu tiên.
Giai đoạn đầu tiết mục đều là thu hình trước, đến trận chung kết mới phát sóng trực tiếp.
Ngày thu hình đầu tiên, các giám khảo cùng tuyển thủ đều phải có mặt tập dợt trước, sau đó mới là chính thức quay.
Lúc Thẩm Mộ Xuy đến chỉ có Mạnh Đình ở đó, từ bữa cơm lần trước hai người liền trao đổi phương thức liên hệ, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu, cũng tính là tương đối quen thuộc.
Nhìn thấy Thẩm Mộ Xuy tới, Mạnh Đình giống như fans nhỏ kích động đứng lên: “Thẩm lão sư, ngài tới sớm quá nha.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, “Chị Mạnh Đình, chị đừng gọi như vậy, em nhận không nổi.”
Mạnh Đình không thèm để ý xua xua tay: “Sao em lại nhận không nổi, em tuyệt đối có thể.”
Thẩm Mộ Xuy bất đắc dĩ.
Mạnh Đình cười, lôi kéo cô ngồi xuống nói: “Mau ngồi đi, những người khác còn chưa tới, chúng ta từ từ nói chuyện, chổ chúng ta ngồi còn có thể nhìn thấy các tuyển thủ.
Cùng nhau nhìn xem.”
“Được.”
Hai người ngồi cạnh vừa nhìn vừa thảo luận, không tới một hồi vài vị giám khảo khác cũng tới.
Người đến đông đủ, tổ tiết mục đưa tư liệu cho mấy giam khảo bọn họ, là thông tin tuyển thủ, phía trên còn viết thành tích, đến từ công ty nào… tư liệu mỗi người đều viết rõ ràng rành mạch, thậm chí còn có…… đánh dấu trọng điểm.
Thẩm Mộ Xuy rũ mắt nhìn mấy dấu đánh không tính rõ ràng kia, khóe môi giật giật.
Cô không nghĩ tới, tiết mục tuyển chọn tài năng nói công bằng công chính công khai, đến cuối cùng —— vẫn có thể đi cửa sau.
Cô đang trầm tư, thanh âm Du Tùy vang lên bên tai: “Em không vui sao?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Sao ạ?”
Du Tùy cười, cầm bút chọc chọc má cô, thấp giọng: “Đều viết hết trên mặt rồi.”
Thẩm Mộ Xuy bĩu môi, cũng không khách sáo với Du Tùy, cô nheo mắt “Ừ” một tiếng: “Cảm thấy làm như vậy không công bằng với các tuyển thủ khác.”
Sinh vào nhà nào, bộ dáng như thế nào mỗi người đều không thể lựa chọn, nếu bởi vì như vậy liền cướp đoạt những quyền lợi của người khác thực không công bằng.
Thẩm Mộ Xuy từ nhỏ có ưu thế có gia thế, nhưng cô chưa bao giờ ỷ vào những cái đó mà bắt cho trường học cho cô đi cửa sau.
Thậm chí vì nguyên nhân này mà cô còn năm nỉ Thẩm Nam giúp cô giấu giếm thân phận, không để người khác biết cha mẹ cô là ai, người sau lưng cô là ai.
Chỉ làm một người có bối cảnh bình thường mà nỗ lực thực hiện ước mơ trở thành nhà diễn tấu đàn cello.
Cô cũng giống như mọi người, không có gì khác nhau cả.
Cho nên lúc này nhìn thấy mấy chiêu trò này cô sẽ đau lòng cho những tuyển thủ khác.
Du Tùy tạm dừng một lát, gõ gõ phần tư liệu trước mặt: “Như vậy tùy tâm đi.”
“Ý anh là sao?”
Du Tùy cong môi, ý vị thâm trường nói: “Tùy tâm là được, xem mấy tư liệu khác, đánh dấu này chúng ta coi như trước nay chưa từng nhìn thấy.”
Mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên, ghé vào bên tai anh nói thầm: “Có thể không?”
“Có thể.”
Du Tùy cười, cũng không có làm ra hành động thân mật với cô, nhưng lời này lại làm Thẩm Mộ Xuy ấm lòng.
“Xảy ra chuyện gì có anh lo, anh cũng tùy tâm.”
Hai người liếc nhau, nhất trí.
“Được.”
Quản có bối cảnh hay không có bối cảnh, thực lực mới là đạo lý.
Còn mấy vị giám khảo khác lựa chọn như thế nào Thẩm Mộ Xuy sẽ không quản, nhưng cô sẽ không làm việc trái lương tâm.
Nói làm ra vẻ cũng được, nói cô tính tình tiểu công chúa cũng không sao, chính là muốn dựa theo yêu thích của cô, dựa theo thực lực của từng người mà tuyển