Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Beta: Claret
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thẩm Mộ Xuy vô cùng nguyên tắc, đương nhiên giới hạn trong việc ngủ.
11 giờ là thời gian cô đi ngủ, không ai ngăn được.
Nếu không ngủ đúng giờ, ngày hôm sau có thể mệt rã rời cả ngày, kiểu ngồi đại góc nào cũng ngủ được ấy.
Nhưng thói quen này chỉ có người trong nhà và bạn bè vô cùng thân thiết mới biết.
Lúc Du Tuỳ vừa nói câu này xong, không chỉ Trần Bá Ích sửng sốt, đến cô cũng kinh ngạc —— chắc là cô chưa từng nói chuyện này với Du Tuỳ đâu nhỉ?
Không khí ngưng lại vài giây, Thẩm Mộ Xuy vừa định nói chuyện thì Trần Bá Ích đã khụ một tiếng nhìn hai người: “Du Tùy, hai người quen nhau?”
Du Tùy nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đem nước nhét vào tay Thẩm Mộ Xuy, sau đó đến sô pha đối diện ngồi xuống.
“……”
Xung quanh hơi ngượng ngùng, Thẩm Mộ Xuy rũ mắt nhìn nước trong tay, đơn giản giải thích một câu: “Chúng tôi là bạn bè.”
Ngượi đối diện nghe được lời này chỉ nâng mắt nhìn cô không phản bác.
Trần Bá Ích cười, hiểu rõ gật gật đầu: “Bạn bè tốt, chúng ta cũng coi như là bạn bè đi.”
“…Phải.”
Trần Bá Ích thuộc loại người rất biết điều tiết không khí, mặc dù Thẩm Mộ Xuy không nói nhiều nhưng cũng không làm hắn xấu hổ, thường thì khi một chủ đề kết thúc hắn lại có thể “thả con săn sắt bắt con cá rô” khiến Thẩm Mộ Xuy tiếp tục nằm trong lưới.
Tóm lại, trong mắt người ngoài, hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Cuối cùng, Thẩm Mộ Xuy còn không thể không trao đổi cách liên lạc với anh ta.
Lúc này, Du Tùy đã bị người khác kéo đi từ sớm rồi.
Thẩm Mộ Xuy nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn chai nước trước mặt một lúc lâu, nhấp một ngụm giải khát.
Lúc Cố Thư lại gần, liền nghe tiếng cô thở dài.
Cô bật cười, nâng chén rượu trêu ghẹo: “Nha, Ngủ công chúa mệt mỏi nha, vừa rồi còn nói chuyện rất vui vẻ mà?”
Cô duỗi tay, chọc chọc bình nước khoáng: “Sao nào, giờ không uống rượu, chuyển sang uống nước rồi à?” Cố Thư chế nhạo: “Không giống phong cách ngàn ly không say của cậu.”
“……”
Thẩm Mộ Xuy lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy, không buồn đáp lại.
“Ha ha ha —— không phải, thật sự tớ có chỗ rất mắc cười.” Cố Thư ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười hỏi: “Vừa rồi cậu không thấy ánh mắt Du Tùy nhìn hai người đâu.”
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu gửi tin nhắn cho tài xế, “Ánh mắt gì?”
“Chính là ánh mắt——” Cố Thư khó xử suy nghĩ: “Ghen ghét.”
“……”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy ngẩng đầu nhìn cô ấy, “Là cậu điên rồi hay là lỗ tai tớ có vấn đề?”
Cái gì ghen ghét?
Sao Du Tuỳ lại có cảm xúc ghen ghét được cơ chứ?
Cố Thư nghẹn họng một lúc lâu, lúng ta lúng túng nói: “Dù sao đây là tớ lý giải ra, tin hay không tùy cậu.”
“Ờ.”
Vẫn lạnh nhạt như cũ.
Cố Thư thở dài, duỗi tay chọc chọc mặt cô, hỏi nhỏ: “Còn tức giận sao?”
“Cái gì?”
“Scandal lần trước ấy.” Cố Thư nói: “Scandal lần đó không phải phòng làm việc của Du Tùy lên tiếng giải thích trước sao.”
Khoảng nửa tháng trước, phóng viên giải trí tung tin nóng, Du Tùy cùng nữ diễn viên diễn lâu sinh tình, rơi vào bể tình.
Lúc ấy scandal gây xôn xao dư luận, vừa mới đăng lên lập tức leo lên hot search.
Tương tự, phòng làm việc Du Tùy cũng lên tiếng bác bỏ tin đồn đầu tiên, không có diễn lâu sinh tình, không có bể tình, tất cả đều là vấn đề góc chụp, cuối cùng còn nói rõ ràng: Trước mắt Du Tuỳ còn chưa thích ai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không yêu đương.
Câu này như một liều thuốc trợ tim, fans vô cùng vừa lòng.
Cố Thư nhắc tới, Thẩm Mộ Xuy liền nghĩ tới bài thanh minh kia.
Cô rũ mắt, nhấp một ngụm rượu nói: “Không phải vì chuyện này.”
Scandal tính là gì, còn nữ diễn viên kia —— Chắc chắn Du Tuỳ ngứa mắt.
Cố Thư “A” một tiếng, ngoài ý muốn nhìn cô: “Không phải vì chuyện này, vậy sao một tuần nay cậu đều ở nhà ngủ, không phải trước kia cậu rất thích —— hóng tin tức của Du Tùy sao.”
Cô cân nhắc tìm từ cho phù hợp.
Thẩm Mộ Xuy lười biếng dựa vào ghế sô pha ngáp một cái: “Đấy là trước kia.”
“Không phải đâu ——” Cố Thư kinh ngạc: “Cậu muốn dễ dàng như vậy mà…”
Còn chưa nói xong, Thịnh Úc đã bưng sữa bò lại.
“Cần gì nữa không?”
Thẩm Mộ Xuy không vội mà tiếp lời: “Ngủ.”
Thịnh Úc: “……”
Hắn cười khẽ, đặt sữa bò lên bàn: “Du Tùy bảo tôi làm cho em.”
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Thịnh Úc cười: “Tôi qua bên kia, hai người ngồi đây nhé.”
“Ừm.”
Thịnh Úc đi rồi Cố Thư mới vỗ trái tim mình thở ra một hơi: “May là không nghe được.”
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, khóe mắt cong cong: “Nghe được cũng không sao mà.”
Cô nhún vai: “Dù sao ——”
Dù sao nửa ngày cô cũng không biết nói gì.
Cố Thư an ủi vỗ vỗ bả vai cô: “Tớ đi WC, cậu uống hết sữa đi đợi lát nữa cùng nhau về nhà.”
“Ừm.”
Nửa giờ sau, Cố Thư – người nói phải về chẳng thấy về.
Du Tùy cúi đầu, nhìn người nửa nằm ở trên sô pha ngủ, đau đầu nhéo nhéo mi tâm.
Anh khom lưng, nhẹ giọng gọi: “Ngủ ngủ?”
“Ưm——” người trên sô pha lông mi run rẩy, trở mình đưa lưng về phía anh tiếp tục ngủ.
Du Tùy nhẫn nại tiếp tục gọi: “Dậy nào, về nhà ngủ tiếp.”
Một lát sau Thẩm Mộ Xuy mở mắt ra, đôi mắt trong suốt thanh triệt mơ mơ màng màng, trước mắt lờ mờ như trong sương mù.
Cô vừa tỉnh lại phản ứng có chút chậm chạp, chớp chớp mắt một lúc lâu mới ý thức được người trước mắt là ai.
Cô đau đầu xoa xoa mắt, “Em ngủ sao?”
“Ừm.”
Du Tùy duỗi tay đem người kéo lên, khuôn mặt nhu hòa, giọng nói khàn khàn: “Có đi được không?”
“……Được.”
Thẩm Mộ Xuy mượn lực anh đứng lên, hai người dựa vào rất gần, cô vừa đứng lên cả người đã bị hơi thở mát lạnh bao lấy, còn có mùi rượu vang nhàn nhạt, hương thuần dễ ngửi.
Theo bản năng tim Thẩm Mộ Xuy đập nhanh vài phần.
Cô cúi đầu, nhìn mũi chân hai người sắp đụng vào nhau, mím mím môi: “Anh cũng đi à?”
“Anh đưa em về.” Âm thanh anh dễ nghe, như rượu, khiến người khác say mê trong đó.
Thẩm Mộ Xuy “Ừ” một tiếng: “Thật ra em——”
“Tài xế chờ bên ngoài.”
Thẩm Mộ Xuy nói chưa dứt câu đã bị ngắt lời.
Lúc này, trên người anh lộ ra sự quả quyết không thể nghi ngờ, chính là cường thế như vậy.
Hai người một trước một sau rời khỏi đại sảnh, trong đại sảnh mọi người đang ồn ào náo nhiệt.
Người biết Du Tùy rất nhiều, nhưng rất nhiều người không biết Thẩm Mộ Xuy, rốt cuộc không phải ai cũng nghe diễn tấu cello.
“Người vừa nãy là ai thế?”
“Cô gái đi cạnh Du Tùy kia là ai? Sao trước giờ chưa từng thấy qua?”
“Thật là xinh đẹp.”
“Khó trách vừa rồi Du Tùy nói chuyện với chúng ta vẫn luôn nhìn bên kia, hóa ra là có mỹ nữ ở đó!”
……
Mọi người nghị luận sôi nổi, lại nhìn về phía Thịnh Úc.
Thịnh Úc cười thần bí, nhếch môi nói: “Là —— người không thể chọc.”
Mọi người: “……”
Ban đêm thời tiết lạnh, vùng ngoại thành ánh trăng sáng ngời, không khí cũng tươi mát không ít.
Sau khi hai người lên xe, Thẩm Mộ Xuy gửi tin nhắn cho tài xế nhà mình nói không cần tới đón.
Hai người ngồi ở hàng ghế sau, tài xế im lặng lái xe, trong xe vô cùng an tĩnh.
Một lát sau, thanh âm trầm thấp từ bên cạnh truyền đến: “Giờ em đang ở đâu?”
“Khách sạn.”
“Không về nhà à?”
Thẩm Mộ Xuy “Ừ” một tiếng: “Em hay phải đi khắp nơi, trợ lý và người đại diện phải