Editor: Nguyên An.
Beta: Lemon
Thẩm Mộ Xuy nhịn cười, nhìn vẻ mặt nghiêm trang của anh còn có chút bất đắc dĩ.
Cô cúi đầu nhìn, dựa vào cánh tay của Du Tùy: “Cư dân mạng đều nói đùa thôi.
”
Du Tùy cong mắt: “Anh biết.
”
Dù biết là thế nhưng anh vẫn có chút khó chịu.
Anh nhìn chằm chằm mấy chữ kia, rõ ràng khi mỗi chữ tách ra đều không chán ghét, hợp lại với nhau sao lại chướng mắt như vậy chứ?
Thẩm Mộ Xuy nhìn sắc mặt người đàn ông xanh mét, dở khóc dở cười.
“Đừng xem Weibo nữa.
”
Du Tùy nhìn cô: “Hử?”
Thẩm Mộ Xuy dịu dàng đáng yêu, ôm anh làm nũng: “Nhìn em đi.
”
Du Tùy rũ mắt cười, cúi đầu cắn khóe môi cô: “Đêm nay vẫn trở về sao?”
Sau khi sửa ảnh xong, hai người đi ra khỏi căn phòng.
Thẩm Mộ Xuy đi theo Du Tùy vào phòng anh, tận hưởng thế giới hai người.
Tuy rằng Thẩm Tinh Châu không muốn, nhưng làm một em trai cuồng chị gái, cậu vẫn hiểu đạo lý nhất định, sẽ không cố tình gây sự.
Nghe Du Tùy nói như vậy, Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh: “Đương nhiên phải đi về, em không về thì ngủ ở đây luôn hả?”
Mày Du Tùy thoáng cong lên, nhéo mặt cô nói: “Biết rõ còn cố hỏi.
”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô không nói gì, ôm Du Tùy cọ cọ làm nũng: “Gần đây anh đều phải ở lại đoàn phim sao, hình như phần diễn của em ở bên này còn một tuần thì kết thúc.
”
Cảnh diễn ở đây còn một tuần nữa, có vài cảnh tiếp theo quay ở nơi khác, cuối cùng đoàn phim của bọn họ sẽ trở lại Hoành Điếm, quay trong hoàng cung.
Tính toàn bộ, Thẩm Mộ Xuy ước chừng thừa hơn ba mươi cảnh diễn, không quá nhiều.
Nhưng Du Tùy không giống vậy, Du Tùy hẳn là còn có vài trăm cảnh diễn chưa quay, anh còn phải đi rất nhiều nơi.
Du Tùy nhìn vẻ mặt của cô, mỉm cười: “Sẽ không.
”
Anh tính thời gian: “Trên đường hẳn là sẽ xin nghỉ trở về.
”
“Hả?”
Du Tùy giải thích: “Sắp tới có vài hoạt động phải tham gia, đến lúc diễn ra lễ trao giải cuối năm anh cũng sẽ cần trở về.
”
Thẩm Mộ Xuy hiểu ra, đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Trong nháy mắt, từ mùa hè đến mùa thu, hiện tại đã sắp đến tháng đầu tiên của mùa đông.
Cô “Ồ” một tiếng, bĩu môi nói: “Em cũng muốn trở về trường một chuyến.
”
Du Tùy nhéo nhéo vành tai cô, “Trở về trường có chuyện gì hả em?”
“À, lần trước vội vàng về nước, rất nhiều chuyện cũng chưa xử lý xong, cũng chưa kịp chào tạm biệt với thầy cô.
”
Cô nghĩ nghĩ: “Hơn nữa cuối năm em hẳn là có rất nhiều buổi trình diễn.
”
Tổng cộng cả thảy, bất kể là trình diễn cá nhân hay đi cùng ban nhạc, cho đến bây giờ vẫn có rất nhiều thư mời được gửi tới.
Thẩm Mộ Xuy tạm thời chưa đáp ứng, nhưng có vài buổi biễu diễn chúc mừng lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán, cô có chút muốn đi.
Vốn dĩ chuyện đẩy lùi một phần nguyên nhân là vì Du Tùy, một phần là vì cảm thấy mệt.
Nhưng cuối năm này cô phải tham gia, cũng là lúc lộ mặt.
Du Tùy gật đầu, xoa xoa tóc cô hứa hẹn: “Đến lúc đó có trình diễn anh đến xem em biểu diễn.
”
“Thật không ạ?” Thẩm Mộ Xuy vô cùng bất ngờ: “Anh có thời gian đến hả?”
Du Tùy bật cười, “Anh sẽ cố gắng sắp xếp thời gian.
”
Thẩm Mộ Xuy bẹp miệng, nhăn mũi nói: “Vậy anh đừng hứa hẹn, ngộ nhỡ đáp ứng rồi mà không đến được em sẽ thất vọng đó.
” Từ trước đến nay cô đều trực tiếp nói trắng ra, tuy rằng trong lòng mong nuốn Du Tùy đến, nhưng nếu Du Tùy không đến được, Thẩm Mộ Xuy cũng hiểu cho anh.
Điều kiện là, Du Tùy không đáp ứng trước chắc chắn sẽ đến, nếu đáp ứng rồi mà không đến, Thẩm Mộ Xuy chắc chắn sẽ tức giận.
Du Tùy nhìn chằm chằm vẻ mặt buồn rầu của cô một lúc, trong mắt hiện lên ý cười: “Được, vậy chờ em quyết định thời gian xong, anh đem công việc sắp xếp trước.
”
“Vâng ạ vâng ạ.
”
Du Tùy ôm cô gái nhỏ, ngửi mùi hương trên người cô, cảm thấy an tâm.
Một lúc lâu sau, di động của Thẩm Mộ Xuy rung lên.
Cô đẩy Du Tùy ra, cúi đầu nhìn, hai người nhìn nhau cười.
Là Thẩm Tinh Châu gửi tin nhắn tới.
【Chị! Đã 11 giờ rưỡi rồi! Chị còn chưa về phòng ngủ sao?!】
【Chị, ngày mai em với chị Cố Thư đi rồi, chị phải tiễn bọn em, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi!】
【Chị! Về phòng ngủ!】
……
Thẩm Mộ Xuy bị Thẩm Tinh Châu nói trắng ra thúc giục, chọc chọc cánh tay Du Tùy cười: “Nhanh đưa em về phòng đi.
”
Du Tùy đau đầu nhéo nhéo giữa mày, khó chịu nói: “Thẩm Tinh Châu sao không quên đi chứ?”
Thẩm Mộ Xuy cong môi cười: “Có lẽ là không quên được đâu.
”
Du Tùy: “……”
Anh nhìn cô gái cười khanh khách trước mặt, nhéo nhéo mặt cô, giọng nói nặng nề hỏi: “Trông em rất vui hử?”
Thẩm Mộ Xuy cười ha ha: “Không có vui mà.
”
Du Tùy đều lười phản bác cô.
Anh đứng dậy, kéo người lên: “Đi thôi tiểu công chúa, đưa em về phòng.
”
“Được đấy.
”
*
Hôm sau, Thẩm Tinh Châu và Cố Thư đi rồi.
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục ở đoàn phim quay phim, lúc không có cảnh quay thì đi theo bên cạnh đạo diễn Tần học tập, mấy ngày tiếp theo cô đúng là cực kì hứng thú đối với nghề đạo diễn này, thậm chí còn bảo Lý Lộ tìm lớp học cho cô, chuẩn bị đi học.
Ngày hôm đó, Lý Lộ tới đoàn phim thăm cô, nhân tiện đón cô trở về hai ngày.
Đương nhiên, tiện thể mang tin tức tốt đến cho cô luôn.
“Luật sư bên kia liên hệ được chưa chị?”
Lý Lộ gật đầu: “Những lời bàn luận bôi đen em, nhân lúc đang nóng bọn chị dự định tố cáo một mạch cho xong việc.
” Chị dừng một chút, nhìn Thẩm Mộ Xuy nói: “Nhưng hiện tại có một vấn đề ——”
“Vấn đề gì ạ?” Lý Lộ phân tích cho cô: “Em muốn bồi thường gì?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, kinh ngạc nhìn chị: “Những nghệ sĩ khác cũng từng tố cáo đi, bọn họ làm như thế nào?”
Lý Lộ đưa ra một số ví dụ: “Có người sẽ yêu cầu bồi thường mấy chục vạn, sau đó quyên góp cho tổ chức từ thiện hoặc là hội chữ thập đỏ, còn yêu cầu xóa bỏ những lời bình luận kia, sau đó công khai xin lỗi.
”
Thẩm Mộ Xuy nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Xóa bình luận, công khai xin lỗi đi.
”
Cô không thiếu tiền, muốn quyên góp tiền thì bản thân cô cũng có.
Lý Lộ hiểu rõ: “Chị cũng nghĩ như vậy, nhưng mà…… Lương Tĩnh Tĩnh bên kia em tính xử lý như thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy “A” một tiếng, kinh ngạc nói: “Lương Tĩnh Tĩnh bên kia em còn phải xử lý? Du Tùy không phải đều đã cho người ở sau lưng làm rồi sao?”
Lý Lộ dở khóc dở cười, vỗ vỗ đầu cô thở dài: “Em nha.
”
Giọng điệu vừa sủng nịch lại bất đắc dĩ: “Ba mẹ em thật sự bảo vệ em rất tốt.
”
Thẩm Mộ Xuy vô tội nhìn chị.
Lý Lộ nói: “Lương Tĩnh Tĩnh bên kia bị cắt giảm không ít tài nguyên, nhưng rốt cuộc người ta vẫn là ca sĩ tuyến một, trong tay cô ta vẫn có không ít hợp đồng.
” Chị nhíu nhíu mày: “Dù sao chị vẫn cảm thấy cô ta sẽ không chịu để yên đâu.
”
Đây là trực giác của