Editor: Lemon
Beta: Claret
Người đàn ông cúi xuống hôn, vừa mạnh mẽ vừa mãnh liệt hơn trong tưởng tượng của Thẩm Mộ Xuy một chút.
Lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi cô, không chừa khoảng trống nào cho cô thở cả…đây mới chỉ là bước dạo đầu.
Người đàn ông khí thế bức người sát lại gần, hơi thở nóng rực, nụ hôn chẳng thể tách rời.
Tay anh giữ sau gáy cô khiến cả người cô không nhúc nhích nổi.
Thật lâu sau, trong không gian chật hẹp chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, đôi môi Thẩm Mộ Xuy đỏ bừng, dường như cô nghe thấy tiếng trái tim cô và anh đập “Thịch Thịch Thịch”.
Cô vô thức nuốt nước miếng.
Người đàn ông nghiêng tai, giơ tay xoa xoa vành tai đỏ ửng nóng bỏng của cô, giọng khàn khàn: “Có nhớ anh không?”
Thẩm Mộ Xuy “Ưm” một tiếng, mơ màng hỏi lại: “Gì ạ?”
Du Tuỳ cụp mắt cười, anh nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ bây giờ, dừng một chút: “Không có gì.”
Anh cúi đầu chạm khẽ khoé môi cô, hỏi nhỏ: “Về không em?”
“A? Được ạ.”
Mãi đến lúc xe chạy ổn định trên đường rồi, Thẩm Mộ Xuy mới hoàn hồn lại được vừa nãy cô và Du Tuỳ mới làm gì.
Bỗng nhiên mặt cô đỏ ửng lên.
Một lúc lâu sau, cô kinh ngạc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Sao anh biết em đến?” Khoan đã, Thẩm Mộ Xuy nhíu mày khó tin: “Tiền Bằng bảo anh đấy à?”
Cái anh trợ lý này không đáng tin tí nào, đã bảo là để anh ngạc nhiên rồi cơ mà.
Du Tuỳ liếc nhìn cô: “Không phải.”
“Thế sao anh biết?”
Du Tùy mỉm cười: “Anh đoán.”
Sao mà biết được ấy à, sơ sơ là dạo này cô hay hỏi sắp xếp suất diễn của anh, với lại thỉnh thoảng Tiền Bằng cũng hỏi vu vơ một hai câu.
Vốn Du Tuỳ cũng không thấy đây là chuyện gì lớn cả, mãi đến hôm qua anh tình cờ thấy tin nhắn trên điện thoại Tiền Bằng, anh phát hiện hình như cô bạn gái nhỏ nhà mình nhắn tin tới thì phải, đến hôm nay…Nghe Tiền Bằng nói định đến sân bay đón người, Du Tuỳ hỏi thẳng luôn không ngẫm nghĩ gì sất.
Mấy vụ đón bạn gái như này, anh thấy mình tự đi vẫn tốt hơn.
Đúng lúc hôm nay đạo diễn Tần quay suất diễn của một vai phụ mãi không qua nên tự nhiên Du Tuỳ rảnh ra một buổi chiều.
Anh cũng định xin nghỉ phép một hôm để về thăm cô rồi, nhưng không ngờ lại có người tự đến.
Vừa nghĩ đến đấy, khoé môi Du Tuỳ cong lên, rất chi là vui vẻ.
Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng, dụi dụi mắt, không ngờ cô dễ bị lộ tẩy như thế.
Cô bĩu môi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng ngoài cửa sổ dịu dàng, nơi đây khung cảnh thiên nhiên tươi tốt, cây cối trù phú, ở đây người đã ít lại càng ít hơn.
Ánh dương xuyên qua tầng mây rơi xuống, phủ lên những lớp ánh sáng vàng.
Qua cửa kính ô tô, vừa hay cô có thể nhìn thấy người đàn ông đang lái xe.
Sườn mặt sắc nét cùng bộ dạng chăm chú kia, không nói lên lời là cảm giác gì, Thẩm Mộ Xuy chỉ cảm thấy người đàn ông này đẹp trai quá.
Có nhìn bao nhiêu lần thì cô vẫn thích như thế.
“Đúng rồi, đạo diễn nói với anh chưa?”
Du Tùy nhìn cô: “Nói gì em?”
Khóe mắt Thẩm Mộ Xuy cười cong cong: “Nói chuyện tụi mình hát ca khúc chủ đề.”
“Nói rồi.” Du Tùy đột nhiên cười: “Em viết ca khúc luôn đúng không?”
“Ừm ừm.”
Thẩm Mộ Xuy có chút buồn rầu: “Nhưng giờ em chưa có linh cảm gì hết.”
“Không vội.”
Du Tùy bình tĩnh nói: “Phim điện ảnh quay xong còn phải chế tác hậu kỳ rất lâu, em từ từ làm.”
“Cũng phải.”
Việc viết bài hát phải có linh cảm cơ, không phải cứ muốn là viết được đâu.
Thật ra Thẩm Mộ Xuy cũng chẳng vội, cô sợ đạo diễn sốt ruột thôi.
Nghĩ rồi, cô Du Tùy: “Hôm nay anh…không có suất diễn à?”
Yết hầu Du Tuỳ lên xuống: “Chắc vậy, chỉ cần đạo diễn Tần không đột nhiên gọi anh thì không có.”
Nghe vậy, hai mắt Thẩm Mộ Xuy sáng lên.
Anh cúi đầu cười, nhìn phản ứng tự nhiên của cô gái nhỏ: “Em định làm gì à? Thời gian buổi chiều và buổi tối đều là của em hết.”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt ngẫm nghĩ một chút: “Vậy em phải nghĩ thật kĩ mới được.”
“Được, đều nghe em.”
Hai người đến khách sạn suôn sẻ.
Sau khi vào thang máy, Thẩm Mộ Xuy bỗng dưng nhớ tới một chuyện.
Cô âm thầm thận trọng liếc nhìn người đàn ông đang cầm hành lí giúp mình, muốn nói lại thôi.
Du Tùy thấy hết những biểu cảm nhỏ trên mặt cô, mỉm cười: “Muốn nói gì với anh hử?”
Thẩm Mộ Xuy nhấp môi, kéo dài âm cuối nói: “Anh có đặt phòng cho em không?”
Du Tùy nhướng mày, lúc này mới cúi đầu đối mặt vi cô.
Anh híp mắt, trầm giọng hỏi: “Em muốn ở một mình à?”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô sửng sốt, cắn môi: “Chẳng lẽ……chúng mình ở chung một phòng?”
“Ừm.”
Thẩm Mộ Xuy nén lại trái tim nhỏ bé đang nổi trống của mình, tỏ vẻ kinh ngạc: “Ồ, vậy à.”
Cô nghĩ nghĩ, đôi mắt trong veo nhìn về phía Du Tùy: “Vậy em có quấy rầy anh xem kịch bản gì đó không?”
Du Tùy cong cong môi, nhìn tia giảo hoạt trong mắt cô: “Có.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Sao lại không giống trong tưởng tượng của cô vậy.
Cô dừng một chút, nhỏ giọng phản bác: “Em không làm gì cũng quấy rầy anh sao, em bảo đảm em sẽ câm như hến í.”
Du Tùy nhìn vẻ cứng nhắc trên mặt cô, khom lưng ghé bên tai cô bổ sung: “Vẫn sẽ.”
Anh gần sát bên tai Thẩm Mộ Xuy, cúi đầu buông xuống một nụ hôn: “Chỉ cần em ở đây, anh chẳng thể quan tâm được gì khác nữa.”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Du Tùy.
Du Tùy thong thả ung dung bổ sung một câu: “Em không biết sức ảnh hưởng của em đối với anh lớn thế nào đâu?”
Một khi Du lão sư nói lời âu yếm chắc chắn có thể ngọt chết người.
Vành tai Thẩm Mộ Xuy hơi hơi phiếm hồng, có chút ngượng ngùng chớp chớp mắt: “Ồ.”
Cô kìm chế để khóe miệng mình không cong lên, vui không nói lên lời.
Du Tùy giả vờ không thấy cảm xúc vui vẻ trên mặt cô, thấp giọng cười: “Tới rồi.”
Khách sạn lúc này không có bao nhiêu người, hai người một trước một sau vào phòng.
Tổ đạo diễn vẫn như trước đặt phòng tốt nhất khách sạn cho anh, nhưng chắc chắn không so được với khách sạn trong thành phố.
Nhưng Du Tùy đã ở đây lâu, cái loại cảm giác quen thuộc này làm cô cảm thấy an tâm.
Du Tùy cất hành lý, quay đầu lại nhìn cô: “Mệt không em?”
Thẩm Mộ Xuy gật đầu: “Em hơi buồn ngủ, nhưng cũng hơi đói.”
Du Tùy bật cười: “Vậy ăn trước rồi ngủ.”
“Vâng ạ.”
Sau khi đặt đồ ăn, Thẩm Mộ Xuy gửi tin nhắn cho Lý Lộ và Cố Thư, thông báo đã đến nơi bình an.
Thế mà Lý Lộ không nói gì nhiều, chỉ bảo cô chú ý an toàn.
Cố Thư …… Nhìn tin nhắn Cố Thư gửi tới, thoắt cái vành tai Thẩm Mộ Xuy đỏ lên.
Người này thật là……lúc nào cũng trêu chọc cô.
Du Tuỳ bước từ phòng tắm ra thì thấy cảnh này.
“Sao mặt em lại đỏ thế?”
“Hả?” Thẩm Mộ Xuy giật mình, tay run lên ngẩng đầu nhìn anh.
Di động cầm không chắc bị cô ném ra ngoài.
Du Tùy: “……”
Anh cúi đầu nhìn di động nằm dưới chân mình, khom lưng nhặt lên.
Mà màn hình di động lúc này vẫn còn sáng.
Trời đất chứng giám, Du Tuỳ thực sự không muốn thấy tin nhắn riêng tư của bạn gái đâu.
Nhưng vừa nhặt lên thì điện thoại lại rung mạnh một cái, anh vô ý cúi đầu nhìn thấy đoạn tin nhắn của Thẩm Mộ Xuy và Cố Thư tự nhiên nhảy ra trước mặt mình.
Du Tuỳ bỗng dưng đứng bất động.
Thẩm Mộ Xuy vừa đứng dậy từ sofa lập tức đối mặt với một đôi mắt sâu thăm thẳm.
Cô vô thức cắn môi, nói lảng sang chuyện khác: “Màn hình điện thoại em vỡ rồi à?”
Mắt Du Tuỳ tối đi, yết hầu lên xuống: “Không phải.”
Anh đưa điện thoại cho cô, dặn dò: “Cầm chắc nào.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô “À” một tiếng, nhìn màn hình di động tối đi, nghĩ thầm có lẽ Du Tùy cũng không nhìn thấy đâu.
Vừa nãy cô thực sự không để ý xem màn hình có sáng hay không.
Lấy được di động về, Thẩm Mộ Xuy cũng không dám nói ba xàm ba láp với Cố Thư nữa, đến mức tin nhắn gõ dở cũng bị cô xóa đi.
Sắc mặt Du Tuỳ vẫn như thường, cô vội vàng đi