Edit: Claret
Beta: Claret
Khi bóng hai người mất hút rồi, mọi người vẫn còn đang ngây ra.
Lát sau mới có người thì thầm hỏi: “Chúng ta…vừa mới thấy gì vậy?”
Đám người hai mặt nhìn nhau, có người hỏi: “Vừa rồi có phải thật không ấy nhỉ?”
“Tuỳ Thần và Thẩm lão sư…công khai ôm nhau phải không?”
“Ủa thế này là hai người họ đang chứng minh sự thật đấy à?”
“Có khi nào…hai người họ biết đoàn làm phim chúng ta quản nghiêm, tin tức không bị lọt ra ngoài nên mới như thế trong đoàn không?”
Mọi người: “…”
Nhân viên để lộ ảnh Thẩm Mộ Xuy và Thẩm Tinh Châu lần trước đã bị đuổi việc rồi, đồng thời đạo diễn Tần cũng nói người trong giới không được nhận người đó nữa.
Trong giới này của họ, chẳng ai cần một nhân viên công tác không tuân thủ quy tắc cả, nghe nói sau khi rời đoàn phim người đó đã đổi nghề rồi.
Nghĩ đến cái kết này, mọi người đều bất giác rùng mình.
Chắc vậy rồi, chắc Thẩm lão sư và Tuỳ Thần biết họ không thể tự ý tiết lộ chuyện của đoàn phim ra ngoài nên mới vậy.
Nghĩ rồi mọi người lo lắng nhìn nhau.
“Hay chúng ta cứ ém nhẹm chuyện này đi?”
“Cứ coi như không thấy gì hết à?”
“Đúng đúng đúng”
“Nhưng tôi nghĩ vẫn phải có người nhắc họ tí đi, công khai như thế ở đoàn phim thì được, nhưng bên ngoài vẫn phải tém tém lại.”
“Đúng đấy.”
“Vấn đề là…ai đi?”
Mọi người cứ đẩy cho nhau rồi cuối cùng chọn một cô bé nhút nhát đi, cô ấy vừa hay lại là fan của Thẩm Mộ Xuy.
Nhưng họ cũng không phải không biết quan sát đâu nhé, ít nhất họ cũng không làm phiền hai người đang trong phòng nghỉ kia bây giờ đâu.
Tất nhiên là có làm phiền cũng vô ích, chẳng ai thèm mở cửa cho đâu.
Trong phòng nghỉ, Thẩm Mộ Xuy vừa vào cửa đã bị Du Tuỳ ôm hôn không nói được lời nào.
Cô nức nở cố đẩy anh ra nhưng mãi vẫn không đẩy được.
Cuối cùng cô chỉ có thể ậm ờ nhắc nhở anh: “Vẫn đang ở đoàn phim mà.”
Du Tuỳ trầm giọng đáp lại, hôn môi cô, quấn quýt không rời.
Tay anh đặt sau gáy cô, giữ cô đứng yên không cho nhúc nhích.
Cô không biết lúc nhìn thấy cô anh phấn khích cỡ nào đâu.
Không ai biết lúc ấy sâu thẳm trong lòng Du Tuỳ có một khoảnh khắc anh còn muốn lập tức đưa cô gái nhỏ về khách sạn, mạnh mẽ “Ôm” cô một cái rồi để cô ôm lại mình.
Nhiều năm trước Du Tuỳ từng muốn một cái ôm như thế, tự nhủ rằng mình không làm gì sai cả, tất cả mọi chuyện mình làm đều đúng.
Một lúc lâu sau, Du Tuỳ cụp mắt nhìn cô gái nhỏ trong vòng tay mình, nhỏ giọng cười trầm: “Sao em vẫn yếu thế?”
Thẩm Mộ Xuy tức giận lườm anh: “Ai yếu chứ?”
Cũng không thèm xem mình đang làm gì.
Du Tuỳ sờ mặt cô: “Nhớ phải thở đấy.”
Thẩm Mộ Xuy trợn mắt nhìn anh, cô chẳng thèm so đo với anh nhé.
Thấy bộ dạng tức giận cũng xinh đẹp của cô, Du Tuỳ cúi xuống cười cười, hôn lên khoé môi cô, hỏi: “Sao em đến mà không nói câu nào với anh vậy?
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, cười tinh nghịch: “Em đến để ôm anh một cái đó.”
Cô ôm Du Tuỳ, nhẹ nhàng hỏi: “Du Tuỳ ca ca, anh có cảm nhận được không?”
Khoang mũi Du Tuỳ ngập tràn mùi hương của cô gái nhỏ, vừa thơm ngọt vừa ngon miệng, khiến anh có một cảm giác an toàn khó tả, ngửi thấy mùi này áp lực trong lòng anh giải toả đi rất nhiều.
Thậm chí có chút cảm xúc còn được giải tỏa ngay lập tức.
Yết hầu anh lên xuống, hôn lên khóe miệng cô, trầm giọng: “Em nói xem?”
Anh nghịch vành tai Thẩm Mộ Xuy, trầm giọng: “Em cứ ngang ngược ở đoàn phim đi.” Anh trầm ngâm: “Tối nay anh không có suất diễn đâu.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Thoắt cái cô không dám ngang ngược nữa.
Nghĩ một hồi, Thẩm Mộ Xuy ho khẽ che đi bối rối: “…Ờm, đạo diễn Tần không gọi anh đi quay phim à?”
Du Tuỳ bật cười, vuốt tóc cô: “Ánh mắt của đạo diễn Tần tốt lắm.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Ánh mắt đạo diễn Tần tốt thì tốt thật, nhưng ông không chịu được thời gian trôi đi và tiền bị đốt dần thế đâu.
Lúc này, đạo diễn Tần đang nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt, hít một hơi thật sâu rồi châm thuốc hút.
Triệu Khang cũng ngồi xổm bên cạnh.
Không nói nổi mà không nói nổi mà.
Sao một nghệ sĩ lại có thể làm như thế được, Triệu Khang thấy họ chỉ thiếu nước tuyên bố với cả thế giới rằng họ đang yêu nhau.
Làm thế lộ liễu quá, đã bảo thuận theo tự nhiên rồi cơ mà.
Cả hai nhìn nhau thở dài một hơi.
Đạo diễn Tần rít một hơi thuốc: “Cậu không định gõ cửa à?”
Triệu Khang: “Sao đạo diễn Tần không đi?”
Đạo diễn Tần buồn bã nói: “Tôi cũng lớn tuổi rồi, tôi thấy nên cho đám nhỏ chút không gian, làm kẻ xấu quấy rầy không hay lắm.”
Triệu Khang cũng đồng tình gật đầu, cũng rít một hơi thuốc lá: “Tôi cũng nghĩ thế.
Tôi đã độc thân rồi, không thể hại nghệ sĩ nhà mình cũng độc thân giống tôi được.”
Là một cẩu độc thân, anh ta vẫn khá hiểu phong tình.
Đạo diễn Tần khinh bỉ nhìn anh ta, giọng đầy nghi hoặc: “Thật?”
“Tất nhiên rồi.”
Hai người lại nhìn nhau thở dài rồi hút thuốc.
Hút xong một điếu, đạo diễn Tần nói: “Đến lúc cậu đi gọi người rồi đấy.”
Triệu Khang chần chừ: “Không phải lẽ lắm.”
Đạo diễn Tần chỉ hận mài sắt không thành thép: “Cậu không đi, cũng không sợ họ làm chuyện gì không thể lộ ra ngoài à?”
Triệu Khang rất tin tưởng nghệ sĩ nhà mình: “Chuyện đó không xảy ra đâu.”
Đạo diễn Tần: “Ôi, tuổi trẻ tài cao, có gì không thể cơ chứ.”
Triệu Khang cạn lời, nhìn đạo diễn Tần: “Thế sao ông không đi đi?”
Đạo diễn Tần: “Tôi còn phải làm việc.”
Triệu Khang: “Tôi cũng phải làm việc.”
Hai người mặt vô cảm đi gõ cửa.
Bỗng nhiên, trợ lý đạo diễn chạy ở đâu tới: “Du Tuỳ đâu rồi, sao còn chưa chuẩn bị quay cảnh tiếp theo vậy?”
Hai người cùng quay đầu nhìn hắn, đồng thanh: “Trong phòng nghỉ, anh đi gọi đi.”
Trợ lý đạo diễn mới từ ngoài về: “…”
*
Quay phim lại bắt đầu, Thẩm Mộ Xuy đợi trong phòng nghỉ mười phút rồi mà mặt vẫn còn đỏ.
Trước khi bước ra ngoài, cô cũng đã trang điểm kĩ càng lại rồi.
Chỉ là phản ứng của nhân viên bên ngoài nằm ngoài dự liệu của cô, mọi người đều hoan nghênh Thẩm lão sư đến, ngoài ra không còn gì hết.
Thẩm Mộ Xuy hơi ngạc nhiên, mỉm cười nhìn mọi người: “Lâu rồi không gặp, tôi rất nhớ mọi người.”
Mọi người: “Chúng tôi cũng nhớ Thẩm lão sư.”
“Thẩm lão sư có muốn uống nước gì không?”
Vừa dứt lời, không đợi Thẩm Mộ Xuy đáp lại đã có một người khác trách: “Hỏi gì mà hỏi, Thẩm lão sư uống giống Tuỳ Thần ấy.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Cô cười lúng túng, trông mặt như sắp khóc đến nơi.
Người kia cũng phản ứng kịp mình vừa nói gì, vội vàng đánh bài chuồn: “Ôi Thẩm lão sư, tôi vừa nói gì ấy nhở? Tôi vừa uống ít rượu, say rồi, đầu óc không được tỉnh táo lắm..”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Ban ngày ban mặt uống rượu, anh nghĩ tôi sẽ tin à?
Nhưng Thẩm Mộ Xuy cũng không định nói gì, cô bất lực cười với mọi người: “Cảm ơn mọi người.”
Nhân viên: “Không sao không sao, Thẩm lão sư và Tuỳ Thần ở đoàn phim cứ mạnh dạn đi, chắc chắn chúng tôi sẽ giữ bí mật cho hai người, nhưng bên ngoài thì…nhớ tránh phóng viên với người qua đường nha.”
“Đúng đúng đúng đúng, lỡ lộ thì không hay.”
Nhìn mọi người nhiệt tình như thế, Thẩm Mộ Xuy cong môi cười, nhẹ nhàng đồng ý: “Được, chắc chắn chúng tôi sẽ nhớ.”
Cô dừng một chút, tinh nghịch chớp mắt: “Tối nay mọi người có quay không?”
“Không biết, theo phân công của đạo diễn Tần thì là có.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy cười: “Nếu không thì tôi và Du Tuỳ mời cơm mọi người nhé.
Mọi người có muốn đi nhà hàng nào không?”
Lần này, tất cả mọi người đều phấn khích.
Người có tiền mời khách, tuyệt đối không thể nương tay.
Cuối cùng, mọi người vây quanh Thẩm Mộ Xuy, ghi nhớ trong điện thoại cô note lại mấy nhà hàng không tệ nhưng hơi đắt.
Du Tuỳ vừa mới quay xong một cảnh, anh vừa quay lại thì thấy ngay vẻ mặt khổ não của Thẩm Mộ Xuy.
Anh cười một tiếng, tự nhiên đứng cạnh cô: “Sao vậy em?”
Thẩm Mộ Xuy ngẩng lên nhìn anh:”Em định mời mọi người ăn tối.”
Du Tuỳ hơi ngạc nhiên, sau đó cười: “Để