Hai người ngước lên, Thẩm Nam thản nhiên nhìn hai người, bỏ lại một câu: “Vẫn đang ở ngoài đấy, chú ý một chút.”
Nói xong, ông nhắm mắt làm ngơ quay vào nhà.
Đến lúc này, hai người cũng không dám làm càn ở ngoài nữa.
Sau khi dán câu đối xong, không khí trong nhà rất náo nhiệt, người thì bận rộn trong bếp, người thì ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, ngoài sân cũng có người đang tán gẫu.
Bầu không khí vô cùng đặc biệt này chỉ dịp năm mới trong nước mới có, đây là truyền thống đặc sắc của dân tộc.
Một lát sau, cả đại gia đình vui vẻ hoà thuận cùng nhau ăn bữa cơm.
Để ai muốn đi đâu chơi thì đi nên bữa cơm đoàn viên nhà họ Thẩm bắt đầu khá sớm, hơn năm giờ đã khai tiệc rồi.
Chu Tuý Tuý dở khóc dở cười nhìn đôi tình nhân đối diện.
Bà nội Thẩm cũng vui vẻ nhìn hai người: “Trước đây nhóc Tuỳ đón Tết một mình ở nước ngoài à?”
Du Tuỳ ngẩn ra, giọng hơi khựng lại: “Thỉnh thoảng cháu sẽ về nhà ạ.”
“Những lúc khác thì sao?”
Lúc này Thẩm Mộ Xuy mới nhớ hình như trước giờ cô chưa từng hỏi Du Tuỳ mấy chuyện này.
Du Tùy nghiêng đầu nhìn cô, nói ngắn gọn: “Phần lớn thời gian anh đều ở đoàn phim.”
Thẩm Mộ Xuy nghe vậy, có cảm giác đau lòng không nói nên lời.
“Anh không muốn về nhà à?”
Du Tùy nhìn cô.
Anh hơi khựng lại, kề sát bên tai Thẩm Mộ Xuy, nói: “Sau này anh sẽ về.”
Trước đây anh không muốn về vì không có ai ở nhà chờ anh về.
Mặc dù Du Tuỳ vẫn còn ông ngoại và cậu mợ là người thân nhưng anh luôn cảm thấy giữa anh và họ dường như vẫn có chút khoảng cách, có lẽ vì anh ra nước ngoài lâu quá nên họ khá dè dặt với anh.
Những chuyện trước đây không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn ảnh hưởng cả đến họ nữa.
Ai cũng sợ không cẩn thận sẽ đụng vào vết thương của Du Tuỳ nên khi chung sống họ sẽ vô cùng cẩn thận.
Hơn nữa Du Tuỳ rất ít khi về nhà, một năm liên lạc hai lần cũng khó càng khiến cảm giác khoảng cách giữa họ tăng lên, lâu dần, Du Tuỳ về nhà càng ít hơn.
Tất nhiên công việc bận rộn cũng là một lý do trong số đó.
Thẩm Mộ Xuy vui lắm, cười tít cả mắt.
Chu Tuý Tuý nhìn hai người, nói nhỏ: “Sau này cháu muốn về đâu ăn Tết thì về, ăn cơm đi đã.”
Du Tuỳ dạ một tiếng.
Ăn cơm xong, những họ hàng khác đều đi cả rồi nhưng Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ ở lại nói chuyện một lúc lâu, mãi mới nhớ ra họ đã đồng ý phát phúc lợi cho fans.
Nghĩ một hồi, hai mắt Thẩm Mộ Xuy loé sáng, nhìn Thẩm Tinh Châu: “Em đừng đi vội.”
“Hả?”
Thẩm Tinh Châu nhìn cô: “Sao thế chị?”
Thẩm Mộ Xuy chỉ chỉ: “Tí nữa Du Tuỳ mở live stream cho fan, em nhớ ló mặt ra đấy.”
“Ủa tại sao?”
Thẩm Mộ Xuy ghét bỏ nhìn cậu: “Không phải giờ fan thay lòng chuyển sang thích em hết rồi à.”
Thẩm Tinh Châu: “……”
Họ không mở live trong nhà mà chạy ra sân mở.
Du Tuỳ lấy điện thoại mở cho tiện đi linh tinh.
Thẩm Mộ Xuy nghĩ giờ là năm mới, không có quà gì tặng mọi người nên cô chia sẻ những chuyện đời thường của mình.
Nhưng nhà ông bà bên này có vài thứ cần giữ bí mật, có lẽ vậy nên họ chỉ còn chuyện bộ câu đối dán kia là nói được.
Khi bắt đầu mở phát sóng trực tiếp, Thẩm Mộ Xuy tươi cười gửi lời chúc mừng năm mới đến mọi người.
Du Tùy cũng vậy.
Fans nhìn hai người, vô cùng phấn khích.
Thẩm Mộ Xuy cười cười, chào mọi người: “Đúng rồi, cho mọi người nhìn câu đối tôi với Tùy Thần dán nè.”
Du Tùy mỉm cười, chuyển camera qua.
Thẩm Mộ Xuy hỏi: “Mọi người thấy có đẹp không?”
Tất cả Fans đều nói đẹp.
Hai người bật cười.
Thẩm Mộ Xuy nói: “Thực ra tối hôm qua mới mở phát sóng trực tiếp vì vậy tôi cũng không biết nên nói chuyện gì với mọi người.”
Các fan:【A a a a chị không nói gì cũng được!】
【Bọn em chỉ muốn nhìn cuộc sống hằng ngày của anh chị một chút mà thôi!】
【Huhuhuhu để em ngắm nhìn nhan sắc thần tiên của hai người là đủ rồi, em nhìn là đủ rồi!】
【Em trai đâu rồi!! Thẩm lão sư, em muốn nhìn em trai một tí.】
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, nhìn Thẩm Tinh Châu đứng ở bên kia: “Thẩm Tinh Châu, em nhanh tới đây.”
“Sao vậy chị?”
Thẩm Mộ Xuy nói: “Em chào mọi người một tiếng đi.”
Giây tiếp theo, khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tinh Châu xuất hiện ở trên màn hình, fans ở phòng phát sóng trực tiếp điên cuồng hét chói tai.
【A a a a a a là em trai kìa!!!】
【A a a a a a a a a a a đẹp trai quá!】
【Em trai ơi, bọn chị nhớ em quá à!】
【Khi nào em trai mới tiến vào giới giải trí thế!】
【Em trai giỏi quá đi!!!】
【Khi nào mị mới có thể có một người em trai như vậy đây!】
Thẩm Mộ Xuy nhìn làn đạn, cô cảm thấy cư dân mạng cũng thật lăng nhăng.
Vừa nãy mới khen cô với Du Tùy xong, vậy mà chỉ trong nháy mắt đã khen Thẩm Tinh Châu rồi, còn khen chân thật như vậy nữa chứ.
Thẩm Tinh Châu nói không nhiều lắm, chào mọi người xong thì chạy mất.
Cuối cùng cũng chỉ còn Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy ở lại nói chuyện vui vẻ với fans.
Cô nhìn làn đạn, cười cười nói: “Tại sao Tùy Thần ăn Tết cùng với chúng ta ấy hả?” Cô nghịch ngợm nháy mắt: “Bởi vì Tùy Thần không nỡ rời xa tôi.”
Du Tùy: “Đúng vậy.”
Các fan: “……”
Tùy Thần anh thay đổi rồi, anh không còn là cái người lạnh lùng kia nữa.
Sau khi vui đùa đủ rồi, Thẩm Mộ Xuy suy nghĩ nói: “Cũng không phải là vậy, chủ yếu vì đây là năm mới đầu tiên chúng tôi ở bên nhau nên chúng tôi muốn cùng nhau trải qua nó.”
Sau đó nữa, dù sao cũng là năm mới nên hai người nói chuyện với fans khoảng chừng hai mươi phút thì tắt phát sóng trực tiếp.
*
*Bản edit của team Trác chỉ đăng tại [email protected] và ramyeornm.wordpress*
Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy đứng ở trong sân, trời hơi lạnh.
“Chúng ta đi ra ngoài một chút đi?”
“Đi đâu ạ?”
Du Tùy nắm tay cô để vào trong túi anh rất tự nhiên, nghiêng đầu cười: “Đi loanh quanh một chút.”
Chỉ cần đi cùng em thì chỗ nào cũng giống nhau.
Hai người ra khỏi khu nhà, lái xe đến trung tâm thành phố nhộn nhịp.
Trong xe, Thẩm Mộ Xuy không nhịn được nhớ đến những chuyện lúc nhỏ.
“Anh còn nhớ không?”
“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy chỉ vào một chỗ nói: “Lúc nhỏ, mỗi lần ăn Tết chúng ta đều đi bắn pháo hoa.”
“Năm nay em cũng muốn đi?”
Thẩm Mộ Xuy nhìn anh: “Được ạ?”
Du Tùy gật đầu: “Được.”
Đến cuối cùng, người đến trung tâm thành phố nhộn nhịp không chỉ có Thẩm Mộ Xuy và Du Tùy, Cố Thư và Cố Duyên Tu, Thẩm Tinh Châu mà còn có Tưởng Chu và Giang Thanh Uyển nữa.
Nhìn nhóm người này, Thẩm Tinh Châu than thở: “Quả nhiên chỉ có em là chó độc thân.”
Cố Thư bật cười, để tay lên vai cậu an ủi: “Em trai vẫn còn nhỏ, không cần yêu đương gấp đâu.”
Cô nàng suy nghĩ: “Nếu sốt ruột thì chị Cố Thư đây tìm cho em một người?”
Thẩm Tinh Châu: “Không cần.”
Cố Thư hừ một tiếng: “Không cần thì không cần, quá đáng.”
Thẩm Tinh Châu nghẹn họng, nhìn cô nàng với Cố Diên Tu: “Chị vẫn nên lo lắng anh Diên Tu đi.”
Cố Thư: “……”
Lúc này, ánh mắt Cố Diên Tu đang dừng trên tay Cố Thư gác trên vai Thẩm Tinh Châu, tựa như chỉ cần cô nàng thân mật hơn một chút thì Cố Diên Tu có thể đến cướp người ngay.
Thẩm Mộ Xuy đứng bên cạnh ôm cánh tay Du Tùy cười, nhưng một lát sau cô đã cười không nổi nữa.
Bảy người đi trên đường, dù sao vẫn thu hút người khác, một lát sau đã có người nhận ra họ.
Người biết điều thì lúc này sẽ không đi đến, nhưng cũng có người không biết điều, ví dụ như bây giờ.
Có một chàng trai hơn hai mươi tuổi vẫn luôn nhìn Thẩm Mộ Xuy khen: “Thẩm lão sư, em rất thích xem chị chơi đàn cello.”
Anh chàng hơi ngượng ngùng nhưng cũng khá căng thẳng: “Em chụp một tấm hình chung với chị có được không ạ?”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt, gật gật đầu: “Được chứ.”
Cô nhìn chàng trai trẻ trước mặt: “Em là sinh viên hả?”
“Vâng, em là sinh viên năm hai.”
Nghe vậy, Thẩm Mộ Xuy cười: “Vậy thì bằng tuổi em trai chị rồi.”
Chàng trai gật đầu, tha thiết nhìn Thẩm Mộ Xuy nói: “Em là du học sinh, trước đây từng thấy Thẩm lão sư