Hiện tại, thân thế thật sự của hai đứa nhỏ trước mắt chỉ có cô và Cố Cảnh Hàm biết, dì Vương là người nhà họ Cố, nếu Cố Cảnh Hàm đã không nói cho dì ấy biết, thì cô cũng không cần thiết nói vì cô chỉ là người ngoài.
Hàn Bùi Vân nghĩ đi nghĩ lại, dì Vương đã nhận ra Cố Chỉ Lịch giống cô, không thừa nhận sẽ là vô lý, nếu bảo dì hỏi Cố Cảnh Hàm, chẳng khác nào thừa nhận cô với Cố Cảnh Hàm có quan hệ không bình thường à?
Nhất thời không nói được gì, cảm thấy dù có nói gì đi nữa cũng sẽ có vấn đề.
Hàn An Ca nghe dì Vương nói xong, nâng gương mặt Cố Chỉ Lịch lên nhìn trái nhìn phải, cô nhóc tò mò tuổi còn nhỏ như bộ dáng như người lớn lắc đầu: "Con cảm thấy, vẫn là con giống mẹ hơn.
"
Dì Vương ăn dưa xong, lau miệng, vứt vỏ dưa hấu đi, cười mỉm nói: "Thì đúng là vậy mà, hai người chẳng phải là mẹ con à.
"
Hàn Bùi Vân Thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy thái độ bàng quang của dì Vương khi nói chuyện.
"An Ca, chào tạm biệt với Lịch Lịch và dì Vương đi, chúng ta về nhà thôi.
" Hàn Bùi Vân lo lắng ở lại thì sẽ bị dì Vương hỏi tiếp, khó mà đối phó được, vẫn nên chuồn sớm.
"Lịch Lịch, đã hứa rồi nha, lần sau mình dẫn cậu đi xem phim, cái màn hình kia to hơn ipad nhiều lắm.
" Hàn An Ca dang hai tay ra, miêu tả khoa trương.
"Được nha!" Cố Chỉ Lịch hưng phấn gật đầu.
Hàn Bùi Vân thường mang Hàn An Ca đến rạp chiếu phim xem phim hoạt hình, được nhìn nhân vật hoạt hình cô nhóc yêu thích ở trên màn ảnh lớn cùng với bắp rang bơ vị caramel siêu ngon chỉ ở rạp mới có, có lẽ đây là niềm vui lớn nhất của An Ca.
Lịch Lịch nói cô bé chưa từng đến rạp chiếu phim, cho nên An Ca quyết định, sẽ mang cô bé đến rạp chiếu phim để thể nghiệm niềm vui này.
"Con muốn dẫn Lịch Lịch đi xem phim chiếu rạp à?" Hàn Bùi Vân nắm tay An Ca để cô nhóc nhảy xuống giường, cưng chiều mà gãi gãi chóp mũi cô nhóc.
"Vâng ạ.
" Hàn An Ca cong mặt lên cười.
"Có tiền mua vé xem phim không?" Hàn Bùi Vân cười hỏi con gái.
Hàn An Ca không suy nghĩ nhiều, giơ tay ra trước mặt mẹ: "Mẹ cho con đi.
"
Hàn Bùi Vân bất đắc dĩ buồn cười, vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé của cô nhóc: "Tưởng bở.
"
Dì Vương lại ăn xong một miếng dưa, dì cầm một miếng dưa khác, mặt đầy tươi cười: "Cô Hàn, An Ca nhà cô đáng yêu quá.
"
"Tạm biệt dì Vương, lần sau cháu lại đến.
" Hàn An Ca vẫy tay với dì Vương, rồi vẫy tay với Cố Chỉ Lịch.
"Tạm biệt, dì Vương thích cháu lắm, phải đến thường xuyên nha.
" Trước khi đi, dì Vương còn đưa miếng dưa cho An Ca.
Hàn An Ca cắn một miếng góc nhọn của quả dưa hấu, mỉm cười ngọt ngào với dì Vương.
Dì Vương nhìn khuôn mặt tươi cười của An Ca, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, đáng tiếc không bắt kịp, cầm miếng dưa rơi vào cảnh mê mang.
"Vậy chúng tôi đi nhé.
" Hàn Bùi Vân chào tạm biệt với dì Vương, bế An Ca đang không nỡ xa Cố Chỉ Lịch, mang An Ca đi ra khỏi phòng bệnh.
Dì Vương cầm dưa hấu trong tay lên cắn một miếng lớn, bà mơ hồ thấy tia sáng của An Ca rất giống một người mà bà biết.
Là ai nhỉ?
"Lịch Lịch, con có cảm thấy An Ca giống một người không?" Bà tạm thời nghĩ chưa ra, tâm trạng khá chán nản đi hỏi Cố Chỉ Lịch.
"An Ca chính là người mà.
" Cố Chỉ Lịch trả lời rất hiển nhiên.
Dì Vương nhất thời không có phản ứng, phải mất mấy giây mới nhận ra Cố Chỉ Lịch không hiểu lời bà nói, bà không có gì để bàn với một đứa trẻ bốn tuổi, vẫn là nên ăn dưa thôi: "Được rồi, con là tiểu tổ tông của nhà họ Cố, nói gì cũng đúng.
"
Trên đường về nhà, Hàn Bùi Vân tập trung lái xe, An Ca có nói chuyện nhưng cô chỉ trả lời cho có.
Suy nghĩ đều xoay quanh dì Vương, cô luôn đưa An Ca đến chơi với Cố Chỉ Lịch, hôm nay dì Vương nói Cố Chỉ Lịch giống cô, nhưng theo thời gian lâu ngày, đương nhiên càng nhìn sẽ càng giống, rồi sau đó bản thân cố giải thích không có quan hệ gì với Cố Chỉ Lịch, sợ là người ta cũng không tin.
Sao gen của cô với Cố Cảnh Hàm lại mạnh như thế? Hai đứa trẻ sinh ra đều giống thế hệ trước.
Không được, dì Vương – cái người ăn dưa quần chúng này, sớm muộn cũng sẽ ngừng ăn dưa, cô nên bàn với Cố Cảnh Hàm giải quyết chuyện này thế nào mới được.
Ưu tiên hàng đầu vẫn là tìm được tủy xương phù hợp với Cố Chỉ Lịch, nhưng chuyện này chỉ lo suông, hy vọng bên Mỹ coi như bằng không, ngoại trừ chờ và phối hợp điều trị, thì không còn cách nào khác.
Không có! cách nào khác!.
Ngón tay Hàn Bùi Vân vô thức nắm chặt vô lăng, cô nghĩ tới một khả năng khác, nhưng thực tế quá khó khăn.
Cũng không hẳn là khó, mà chính là sợ, mấy năm qua một mình nuôi con vừa khổ vừa cực cũng chưa từng sợ, thật ra cái đó mới chính là thứ cô không dám đối mặt nhất.
Đến dưới chung cư, Hàn An Ca mang ba lô nhỏ xuống xe, ngoan ngoãn đứng sang một bên chờ mẹ cùng về nhà.
Hàn Bùi Vân xuống xe, mở cốp xe lấy túi đồ bên trong ra, An Ca cầm hai cái, tò mò mở túi ra.
"Mẹ, mẹ mua nhiều quần áo mới ghê.
"
"Mẹ không mua, là dì Cố của con tặng.
" Hàn Bùi Vân khoá xe, dắt tay Hàn An Ca và xách túi xách đi vào toà nhà.
"Mẹ Lịch Lịch ạ?" Hàn An Ca có một tình cảm khó tả với Cố Cảnh Hàm, cho dù chỉ mới gặp vài lần.
"Đúng vậy.
"
"Tại sao dì Cố lại tặng quần áo cho mẹ vậy?" Hàn An Ca mở đôi mắt to tròn, a lên một tiếng, "Con biết rồi, dì Cố thích mẹ.
"
"Gì chứ?" Hàn Bùi Vân dở khóc dở cười, trán đầy dấu chấm hỏi.
Con nít con nôi, không biết chuyện gì xảy ra, còn dám khẳng định đây là thích?
"Nhóc mập ở lớp con nói, nếu thích một người sẽ tặng quà cho người đó.
" Hàn An Ca đắc ý giải thích.
Hàn Bùi Vân mở cửa, nhìn đôi mắt trong veo của An Ca: "Có phải nhóc mập kia thích con không?"
Hàn An Ca nhanh chóng lắc đầu, "Bạn ấy mập lắm, con không thích đâu.
"
"Me cũng không thích dì Cố.
" Hàn Bùi Vân đem túi đồ vứt ở phòng khách, đi vào trong bếp, mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu bữa tối.
"Dì Cố không mập mà còn đẹp, tại sao mẹ lại không thích dì ấy ạ?" Hàn An Ca nhớ lại hình ảnh của Cố Cảnh Hàm, dì ấy cao hơn mẹ, giọng nói rất êm tai, còn chiếc xe của dì Cố, cũng đẹp như dì ấy.
"Là vì!.
" Hàn Bùi Vân nghẹn họng, bản thân mặc dù đã chấp nhận thân phận Cố Cảnh Hàm là mẹ ruột của An Ca, cũng tha thứ cho người này vô tri và có chướng ngại bộc