Hàn Bùi Vân nhặt từng hạt cơm trên giường lên, lấy ra một mảnh khăn giấy bọc lại, sau đó nhìn chén cơm bị Cố Cảnh Hàm trộn đủ các kiểu, nhìn chẳng muốn ăn chút nào, hai tay chống nạnh thở dài.
"Lát nữa tôi sẽ thay ga trải giường." Dì Vương muốn làm dịu bầu không khí mà đi tìm ga trải giường mới trong tủ.
Một muỗng cơm còn chưa đút được, Cố Cảnh Hàm lại trộn trộn chuẩn bị múc thìa khác.
Hàn Bùi Vân nheo mắt nhìn động tác của cô, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Cảnh Hàm, ngoại trừ việc nhìn cả hai không cùng tầng lớp, nhưng mà ấn tượng coi như vẫn còn tốt, muốn dung mạo có dung mạo, muốn có khí chất thì có khí chất, nhưng mà sao giờ cô nhìn thế nào cũng không vừa mắt với Cố Cảnh Hàm.
"A." Cố Chỉ Lịch vui mừng mở miệng, lần này Cố Cảnh Hàm đút vào, nhưng Cố Chỉ Lịch chưa kịp cho hết cơm vào miệng, cô lập tức lấy thìa ra.
Khoảng nửa thìa cơm đổ lên ngực Cố Chỉ Lịch, cô bé nhấc cổ áo bệnh nhân lớn lên nhìn vào trong: "Mẹ ơi, cơm rơi vào rồi."
Cố Cảnh Hàm đặt chén cơm sang một bên, đi tới nâng gấu áo Cố Chỉ Lịch lên, giúp cô bé giũ sạch hạt gạo trên quần áo.
Những việc này ban đầu dì Vương đều làm, Cố Cảnh Hàm không có nhiều thời gian ở nhà, Cố Chỉ Lịch thường xuyên mấy ngày không gặp mẹ, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội ở chung với mẹ, cho nên làm nũng, dì Vương biết mình không nên hành động.
Nhìn thấy động tác vụng về của cô ấy không giống một người mẹ chút nào, Hàn Bùi Vân không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa, cầm lấy cái chén cơm bị Cố Cảnh Hàm trộn trộn lên.
"Cô tránh ra một chút." Cô ra hiệu cho Cố Cảnh Hàm tránh đường, nhỏ giọng nói: "Gì cũng không biết..."
Hàn An Ca ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, thấy sắc mặt Cố Cảnh Hàm không tốt lắm, cô nhóc quan tâm hỏi: "Dì, sao mặt dì đỏ thế?"
Dì Vương nghe vậy vội vàng nhìn sang, bà đã làm việc ở nhà họ Cố hơn mười năm, từ khi Cố Cảnh Hàm còn học đại học đến nay, có bao giờ bà đã thấy cô đỏ mặt đâu?
"Không có." Cố Cảnh Hàm nhẹ nhàng phủ nhận, thấy Hàn Bùi Vân cũng đang nhìn mình, có chút cố ý nghiêng mặt.
"Nào, Lịch Lịch, để dì đút cho con ăn, há miệng ra." Hàn Bùi Vân bắt chước giọng nói trong trẻo như sữa của đứa bé, nói như một đứa trẻ, múc cơm nhẹ nhàng đưa vào miệng Cố Chỉ Lịch, mỉm cười nhìn nhìn cô bé ăn, rồi còn khen ngoan.
Cố Cảnh Hàm thản nhiên liếc nhìn cô ấy, đây có còn là cái người mới khóc ở trong nhà với cô không thế? Hàn Bùi Vân có khuôn mặt trẻ con, tuy rằng tuổi không còn nhỏ, nhưng nhìn vẫn có chút trẻ con, lại bắt chước nói giọng như một đứa trẻ...!Cố Cảnh Hàm khoanh tay, đứng sang một bên nhìn cô ấy đầy hứng thú.
Cố Chỉ Lịch đang nhai cơm và chớp mắt với đôi mắt to tròn nhìn dì mới quen biết.
Vốn dĩ cô bé muốn mẹ đút, nhưng mà giờ để dì này đút, cũng thấy rất vui.
Cố Chỉ Lịch lúc ăn không nói chuyện, đợi ăn xong mới hỏi Hàn Bùi Vân: "Dì ơi, dì là bạn của mẹ cháu à?"
Hàn Bùi Vân căn bản không muốn làm bạn với Cố Cảnh Hàm, nói chính xác là cô không muốn làm bạn với bất cứ ai.
Hàn An Ca giơ bàn tay nhỏ bé lên trả lời: "Mình với Lịch Lịch là bạn tốt, cho nên mẹ của hai đứa mình cũng là bạn tốt."
Hàn Bùi Vân cảm thấy hôm nay An Ca thật sự nói rất nhiều, cô đỡ trán nheo mắt lại.
Lúc này, dù Vương mới ân cần duỗi tay trước mặt Hàn Bùi Vân, "Đây."
Hàn Bùi Vân sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi đưa tay ra, đặt lên tay dì Vương, bắt tay: "Chào dì."
"Không, tôi chỉ muốn lấy cái chén trong tay cô đi rửa." Dì Vương cười ngượng ngùng.
Một loạt hành động của Hàn Bùi Vân khiến Cố Cảnh Hàm cảm thấy rất thú vị, những người bên cạnh cô không có ai có tính cách khác biệt, đều như cô hết, mà Hàn Bùi Vân, có bao nhiêu cảm xúc sẽ để lộ trên mặt hết, cô cảm thấy rất mới lạ.
Bởi vì chuyện của Cố Chỉ Lịch mà mấy ngày nay cô chạy tới chạy lui lại bị đả kích nặng nề, lúc này, trên khuôn mặt đã mấy ngày không có sức sống vô thức nở ra một nụ cười.
"Mẹ, tối nay mẹ có ngủ lại đây với con không?" Cố Chỉ Lịch nhìn mẹ với đôi mắt lấp lánh trong khi ôm con gấu lớn mà cô bé vừa nhận được.
Cố Cảnh Hàm không có dừng lại, vội vàng lắc đầu: "Tối nay không được, mẹ có việc phải làm."
Cố Chỉ Lịch chán nản ngồi ở đầu giường, bĩu môi: "Được rồi ạ..."
Hàn An Ca cởi giày, bò đến bên cạnh Cố Chỉ Lịch, vỗ nhẹ vào tay cô bé: "Đừng không vui, mình sẽ ở lại với cậu."
Hàn Bùi Vân muốn nói buổi tối bọn họ không thể ở lại đây, nhưng nhìn thấy Cố Chỉ Lịch nắm tay An Ca một giây không chịu buông ra, cuối cùng cũng không nói gì.
"Chúng ta đi tìm bác sĩ đi." Cố Cảnh Hàm thấy hai đứa nhỏ chơi vui vẻ, liền kéo tay Hàn Bùi Vân, bảo đi ra ngoài cùng mình.
Cũng rất kỳ lạ, khi Hàn Bùi Vân kéo cô ra khỏi nhà, tất cả đều bình thường, nhưng khi Cố Cảnh Hàm chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô, thì cô lại có vẻ sợ hãi trước hành động đột ngột này.
Cô rút tay lại như bị điện giật, đồng thời cô cũng sợ hãi trước phản ứng của chính mình.
"Thực xin lỗi...!Tôi không quen người khác chạm vào tôi..." Hàn Bùi Vân mất tự nhiên vén sợi tóc rơi xuống tai, lúng túng giải thích.
Cố Cảnh Hàm cũng xấu hổ, phản ứng của Hàn Bùi Vân giống như trên tay mình có thứ gì bẩn thỉu.
"Vậy chúng ta đi thôi." Cô đi phía trước, càng tò mò về Hàn Bùi Vân ở phía sau.
Trước đó, cô có nhờ người điều tra thông tin người này, 31 tuổi, là bà mẹ độc thân, nhỏ hơn cô 2 tuổi, chưa kết hôn, nhà ở tỉnh lân cận, sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại Tân Thành, công việc thì không biết.
Nhiều năm như vậy, một mình nuôi An Ca, không biết sao có thể sống được.
Nghe cô ấy nói vì con gái mà cắt đứt quan hệ với gia đình, vậy thời gian mang thai với sinh đứa bé, cô ấy phải tự dựa vào bản thân sao?
"Cô Hàn." Sau khi ra khỏi toà nhà nằm viện, cô dừng bước chân lại, xoay người gọi cô ấy.
Hàn Bùi Vân đang chuyên tâm bước đi, không chú ý tới Cố Cảnh Hàm đang xoay người nên đụng phải.
Cô chưa bao giờ đi giày cao gót, vốn đã thấp hơn Cố Cảnh Hàm, mà người này lại mang giày cao gót, cái chạm này lập tức đập thẳng vào cổ Cố Cảnh Hàm.
Hai người đứng gần nhau, Hàn Bùi Vân chỉ phản ứng được một giây, đột nhiên lùi lại mấy bước.
Cố Cảnh Hàm cảm thấy bản thân làm gì lỗ m ãng, sao người này lại làm vẻ chán ghét cô thế? Trước giờ là người khác đến lấy lòng cô, coi như nể mặt Lịch Lịch khi bị Hàn Bùi Vân chỉ trích cô nhịn, nhưng đến giờ chỉ cần chạm vào thôi cũng khó chịu thế à?
Hàn Bùi Vân che chóp mũi vừa chạm vào cổ Cố Cảnh Hàm, đỏ mặt nói: "Tôi không cố ý."
Cố Cảnh Hàm dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ cổ bị