Mãi lúc sau, quản gia mới tìm được chỗ đậu xe.
Bác bước vào bệnh viện dáo dác kiếm cậu chủ.
Do phải đến đây nhiều lần cùng Long Vũ nên bác cũng quen mặt nhân viên.
Nhưng lâu rồi không đi, thấy lạ lẫm quá.
- Cho tôi hỏi, cô y tá hay trực ở đây...
Chị lễ tân áo trắng cười mỉm:
- À, tôi là người mới.
Không biết bác cần hỗ trợ gì ạ?
Đang gấp mà còn gặp nhân viên mới nữa.
Xui tận mạng.
Quản gia đành miêu tả ngoại hình của Long Vũ cho lễ tân nghe.
Nghe xong thì cô gật đầu:
- Có thấy ạ! Bệnh nhân nam đó được các bác sĩ chuyên khoa đích thân đưa đến phòng cấp cứu.
.
.
.
Đến 11h đêm, bệnh viện yên tĩnh hẳn.
Không khí đặc mùi thuốc sát trùng.
Bác quản gia ngồi ngay trước cửa phòng cấp cứu, hai tay bồn chồn xoa vào nhau.
Cô bé kia sẽ ổn sau khi được điều trị, nói chung chỉ cơ bản là trúng thực.
Súc ruột xong ngủ một đêm là ngày mai có thể xuất viện.
Hà cớ gì cậu chủ phải đánh đổi sức khỏe của mình như thế?
Đang thấp thỏm không yên thì những người áo choàng trắng trong phòng bước ra.
Bác đứng bật dậy hỏi một trong số đó:
- Sao rồi cậu?
Dường như vị bác sĩ này có quen biết với quản gia.
Có lẽ đã điều trị cho cậu chủ từ nhỏ.
- Tôi vừa phẫu thuật theo ý phụ huynh luôn rồi.
Bác đừng lo!
- Cảm ơn bác sĩ!
- Nhưng mà thằng bé vẫn cần nhập viện khoảng một tuần để theo dõi sức khỏe.
Dặn là không được quá sức rồi mà vẫn còn...
Đang nói dang dở thì vị bác sĩ nhớ ra gì đó:
- À! Mai là ngày giỗ của Long Vân nhỉ?
- Trời, cậu vẫn còn nhớ à?
- Chứ sao, hai đứa tôi thân nhau nhất cái khoa tim mạch này mà! Cái thằng đó còn đặt tên cho con trai mình giống y tôi, ha ha!
Nói rồi bác sĩ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
- Chết! Hơn 11 giờ rồi à? Hôm nay tôi phải về sớm để chuẩn bị!
- Cậu có vẻ bận nhỉ?
- À không không! Chẳng qua là sáng mai thằng em nó định cầu hôn bạn gái nên tôi giúp tí! Yêu nhau từ hồi con bé đó học cấp 3 cơ.
Bác sĩ thuộc tuýp người hoạt ngôn, nói một tràng.
Còn quản gia đang thấp thỏm nên chỉ gật đầu:
- Vậy cậu về đi!
- Tôi báo y tá chuyển bệnh nhân đến phòng hồi sức riêng rồi, bác yên tâm.
Tôi đi đây!
- Ừ.
Tạm biệt Huyền Vũ!
...----------------...
Một ngày dài lê thê trôi qua.
Long Vũ đã tỉnh dậy sau khi thuốc mê hết tác dụng.
Cả ngày cậu chỉ nằm yên nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt kiệt sức ánh lên sự thất vọng.
Năm giờ chiều, quản gia đứng bên giường bệnh mở hộp thức ăn nguội ngắt.
- Cậu chủ, ít ra cũng phải có tí cháo bỏ bụng chứ! Nguyên ngày không ăn gì rồi!
- Tôi không muốn ăn.
Thiếu niên khoác lên mình bộ đồ xanh nhạt của bệnh nhân, trả lời một cách thiếu sức sống.
Ánh mắt vẫn hướng ra phía bầu trời.
Khoảng vài ba giây im lặng, Long Vũ mới hỏi:
- Nhi đã dậy chưa?
- À, chưa.
Nhưng trúng thực thì nhanh khỏi lắm.
Mà...!cho tôi nhiều chuyện một chút...
Tầm nhìn Long Vũ rời khỏi khung cửa sổ.
Cậu quay mặt về phía quản gia, nhìn chằm chằm như thể muốn nói "Tôi biết bác muốn hỏi gì".
Thiếu niên trả lời luôn:
- Là do tôi với cậu ấy có hẹn đi xem pháo hoa.
Hai lá phổi của quản gia như ngừng thở.
Thì ra đây là lí do cậu lại cố chấp đưa Nhi đến bệnh viện, mặc dù biết bản thân sẽ gặp rắc rối.
Có những người phải dành cả cuộc đời để thoát khỏi cái bóng của tuổi thơ.
Nếu