"Hôn giống hồi bữa đi!"
Nghe xong Long Vũ bấn loạn, đầu óc sắp tỉnh ra tới nơi.
Cậu xoay người ngồi dậy làm Ái Nhi ngã xuống bên giường.
- Úi da!
Giọng cậu vừa say vừa run:
- C-Cậu mới nói gì...?
Cô gái nhỏ lồm cồm bò dậy, thấy hơi chóng mặt vì hơi cồn trong cơ thể.
Đầu óc không tỉnh táo nên chỉ nói theo bản năng:
- Thì là hôn đó.
Hôn vào môi! Hiểu chưa?
- Không được!
Long Vũ xấu hổ nên chỉ còn cách bối rối chuyển chủ đề.
Cậu chỉ vào vết rượu đỏ thẫm màu trên ga giường.
- Tớ còn chưa xử cậu cái vụ làm bắn rượu lung tung!
Xong rồi, hắn ta ưa sạch sẽ như thế, chắc chắn sẽ làm ầm lên cho coi.
Ái Nhi đang xỉn quắc cần câu nên dễ thấy sợ hãi, cô mếu máo:
- Do tớ mở nắp mạnh quá.
Nhưng mà nó đâu có bắn xuống tấm thảm! Đừng có la tớ mà...
- Ngoan đi, tớ tha cho.
Ái Nhi ngồi ngay ngắn lại khoanh tay trước ngực đáp:
- Dạ, em bé của cậu rất ngoan.
Từ "em bé" phát ra từ cái miệng chúm chím kia sao mà nghe ngọt ngào quá.
Cả gương mặt cùng hai vành tai của Long Vũ nóng hổi như những hòn than đỏ lửa.
Nhưng bên cạnh đó thì tình huống này cũng rất thú vị.
Thiếu niên chống một tay ra sau, nhân cơ hội trầm giọng nói:
- Gọi...!"anh" đi.
Khuôn mặt lờ đờ của Ái Nhi căng ra khó hiểu:
- Anh?
- Ừ.
Anh Vũ.
- Dạ! Anh Vũ!
Chàng trai trẻ vừa ngượng ngùng vừa thích thú.
Còn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục dụ dỗ mèo nhỏ:
- Em bé có thích anh Vũ không?
- Dạ thích!
Ái Nhi gật đầu thật mạnh nhưng cô đã không còn một chút tỉnh táo nào.
Cảm tưởng như chỉ cần Long Vũ cho phép, cô sẽ lập tức đứng lên nhảy nhót múa ca.
Thiếu niên gật gù cho qua chuyện.
Mục đích khiến Ái Nhi quên về nụ hôn đã hoàn thành.
Bây giờ cậu có thể yên tâm khuyên bảo:
- Đùa vậy đủ rồi.
Tớ đưa cậu về ngủ.
Mai cậu còn phải đi học.
Tuy nói vậy, nhưng tâm trí Long Vũ đang lâng lâng khó tả.
Không biết có đi nổi không.
Ái Nhi giãy nảy trên giường, miệng mếu máo chực khóc:
- Hổng chịu đâu! Tớ còn muốn uống rượu!
- Cậu say rồi.
Thoắt một cái, Ái Nhi đã quỳ lên, chồm người về phía Long Vũ.
Hai gương mặt gần như sắp chạm làm cậu giật mình im bặt, nghiêng người ra sau một chút.
Giọng cô bé mềm mại, hòa cùng âm thanh của hơi men trong cơ thể:
- Cậu...!có say không?
Long Vũ bị giọng nói trong trẻo đó làm toàn thân tê dại.
Cậu bắt đầu có dấu hiệu lả lơi:
- Um...!một chút...!
Thiếu niên cắn môi kiềm chế, miệng lẩm bẩm đủ cho hai người nghe:
"Gần quá...!Cậu đừng thách tớ..."
- Hở? Thách gì?
Hai khuôn mặt chỉ cách nhau có vài phân.
Ánh mắt của thiếu niên dán chặt vào bờ môi cong của cô bạn.
Cậu vô thức nuốt nước bọt.
Không ổn, hơi thở bắt đầu thấy hưng phấn và có phần gấp gáp hơn.
Thật khó để kiềm chế bản thân trong hoàn cảnh này.
Cuối cùng, Long Vũ cũng đầu hàng mà ôm chầm Ái Nhi vào lòng, môi chạm môi.
Cậu hôn bạo hơn lần trước.
Môi không chịu để im mà cứ di chuyển, đắm chìm trong xúc cảm rạo rực.
Yết hầu lên xuống liên tục.
Mùi cồn nồng nặc quẩn quanh.
Hóa ra "hôn" còn có vị như rượu nữa.
Rượu này lạ, vừa đắng vừa ngọt.
.
.
.
Nhưng Ái Nhi bị ôm hôn mãnh liệt như vậy thì chưa quen, thậm chí có phần hơi hoảng.
"A!"
Long Vũ giật mình, miệng bật một tiếng kêu trầm rồi đẩy nhẹ cô bé ra.
Hôn chưa nổi 3 giây.
Cậu quẹt ngón cái lên vành môi thì thấy