Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Trải qua vụ ồn ào ngày hôm qua, Hứa Y cảm thấy hình như Thẩm Dục đã thay đổi thành một con người khác.
Sự tự tin như trước đây không còn nữa, rõ ràng vẫn là Thẩm Dục, nhưng so với những nhân cách khác hiện tại chính bản thân anh còn không giống mình lúc bình thường nữa.
"Hứa Y." Thẩm Dục mở miệng, hai mắt rũ xuống.
"Anh chỉ là một kẻ điên, điên lên thì không biết mình sẽ làm ra những chuyện như thế nào!" Trong giọng nói của anh ngập tràn sự sợ hãi: "Ngày hôm qua khi anh tỉnh táo lại, hoàn toàn không biết mình đã làm gì."
"Thẩm đại thiếu gia, em còn chưa nói sợ anh mà"
Hứa Y tức giận.
"Nhưng anh sợ!" Thẩm Dục ngẩng đầu, ánh mắt hoảng hốt nhìn cô.
"Tiểu Y, xung quanh em có nhiều người xuất sắc như vậy mỗi ngày anh luôn lo lắng, anh sợ em thích người khác, anh sợ em bỏ anh, anh chỉ có mình em thôi."
"Anh nói bậy gì đó? Em thích ai? Anh nói rõ ràng..." Lời nói của cô bỗng nhiên im bặt.
Hứa Y hít vào một hơi thật sâu sau đó thở ra, cô đúng là tức đến điên rồi mới nói chuyện ấu trĩ như vậy với Thẩm Dục.
Hứa Y ép buộc bản thân bình tĩnh lại, cô nói: "Tuy rằng chúng ta chỉ là hợp tác với nhau, nhưng A Dục à, anh dễ dàng nói ly hôn như vậy cũng không tốt..."
"Chỉ là tiểu Y..." Thẩm Dục mờ mịt cúi đầu lẩm bẩm nói: "Em thật sự sẽ không bỏ rơi kẻ điên này chứ?"
Lòng Hứa Y đột nhiên có hơi đau đớn.
Thẩm Dục tuy là người thừa kế duy nhất của Thẩm gia, trời quang trăng sáng, thanh niên tài tuấn... Nhưng cố tình lại bị loại bệnh kỳ quái này trói buộc.
Nếu là bệnh trên người khác thi ai cũng không thể chấp nhận được.
"Nếu anh không thích em gặp Lý Nguyên..." Hứa Y nâng mặt anh lên, đối mắt nhìn anh nói từng câu từng chữ: "Vậy thì sau này em sẽ không gặp riêng anh ấy nữa."
"Nhưng bọn em..."
"Không có nhưng nhị gì hết."
Bỗng nhiên Thẩm Dục nắm lấy cổ tay của cô, khiến cho Hứa Y đau đến than lên một tiếng. Thẩm Dục vội vàng buông tay cô, anh hoảng loạn nói: "Thật ra em cũng không cần làm đến bước này. Anh, anh không sao đâu."
Hứa Y ra vẻ thoải mái mà nói: "Không có gì."
Nhưng trái tim của cô lại lạnh dần, bệnh tình của anh có tăng thêm hay không thì cô không biết, nhưng ảnh hưởng của bệnh này ngày càng nghiêm trọng.
Tự mình phủ nhận, tự ti nhút nhát...
Trên mặt Thẩm Dục mang theo cảm giác hối lỗi hiếm thấy, giống như cảm thấy chán nản vì bản thân đã liên lụy Hứa Y.
Nhưng không ai thấy trong bóng tối, ý cười bên môi anh nở rộ.
************
Trình gia.
Trên mặt Trình Mộ dán vài miếng băng dán, vết thương trên khóe miệng vừa mới kết vảy không lâu, vẫn còn dư lại vài vết máu không rõ ràng. Khuôn mặt anh tuấn có vài phần lười biếng.
"Em vừa mới về nước sao lại mang thêm phần 'quà lớn' như vậy chứ, may là mẹ không biết." Người đàn ông trên sô pha ôm bụng cười đến mức co người lại: "Không thì chúng ta tổ chức cuộc viếng thăm em đi, nào nào nào, đến nói cho anh đây biết là ai to gan vậy, dám động tay chân với tiểu bá vương như em."
Trình Mộ cầm cốc nước trên bàn, khẽ nhấp một ngụm cho nhuận giọng. Nghiêm túc nói: "Mấy ngày hôm trước gặp anh hai thấy anh ấy không vừa mắt, đánh với anh ta một trận. Giờ anh hai nằm viện, còn em thì vẫn tốt."
Người đàn ông nằm trên sô pha cầm gối đầu ném tới, Trình Mộ bình tĩnh chụp lấy.
Trình Húc nói: "Anh của em là dân lương thiện tuân thủ luật pháp, không có hứng thú đánh nhau với thằng nhóc như em."
Trình Mộ nhướng mày: "Vậy anh còn hỏi gì nữa, em đã nói đây là chuyện ngoài ý muốn. Chỉ té hơi nghiêm trọng chút thôi, không phải vì đánh nhau với người khác."
"Đúng thật té rất nghiêm trọng, nhớ năm đó người khác muốn cướp người phụ nữ của anh, anh cũng để cho người ta té như vậy đó." Trình Húc nói.
Trình Húc con thứ hai của Trình gia, là một lập trình viên, nhưng do có gia thế lớn anh cả làm to, em trai cũng không kém, vậy nên bản thân anh ta không làm nên trò trống gì cũng không có ai để tâm, chỉ toàn tâm toàn ý ăn chơi trác táng phá của mà thôi, ngoại trừ anh cả Trình gia ra thì không có ai có thể quản được anh ta.
"Chờ anh cả biết anh vì người phụ nữ nào đó mà đánh nhau với người khác..." Trình Mộ xoa xoa cái trán: "Thì anh cứ chờ bị nhốt lại đi."
Khóe miệng Trình Húc cứng đờ, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa một cái, xúc động nói: "Gần đây anh rất an phận thủ thường, em đứng có đi nói bậy đấy."
Khóe miệng Trình Mộ nhếch lên, anh ta không nói thêm gì nữa.
"Cô con gái của Thẩm gia muốn đính hôn." Trình Húc lấy mấy tấm thiệp mời từ trong túi ra đặt lên trên bàn: "Không có ai nên người giúp việc lấy đưa cho anh này."
Trình Mộ cười khẩy một tiếng: "Chuyện của Thẩm gia có liên quan gì chúng ta đâu."
"Không phải em muốn gặp ai kia của Hứa gia à?" Vẻ mặt Trình Húc rối rắm, anh ta thở dài nói: "Lúc trước nhà chúng ta đưa em ra nước ngoài không phải vì muốn phá hủy phần nhân duyên này của bọn em đâu, nhưng giờ hình như người ta ở cùng Thẩm Dục cũng rất tốt, em đến xem...xem như giúp bản thân cắt đứt tư tình đi..."
Trình Mộ cười lạnh, Hứa Y và Thẩm Dục sống với nhau rất tốt? Chỉ sợ Hứa Y còn chưa biết bản tính thật sự của Thẩm Dục đâu!
Biểu tình của Trình Mộ càng lạnh nhạt hơn, Trình Húc vội vàng khuyên nhủ: "Em cũng đừng trách anh cả nữa, khi đó anh cả... cũng vì suy nghĩ cho em thôi."
"Chỉ vì một lời đồn thất thiệt đã đưa em trai ruột ra nước ngoài, đương nhiên anh cả cũng rất khó xử rồi."
Ánh mắt Trình Mộ rét lạnh, đứng dậy đi đến cầu thang.
Trình Húc nhìn bóng dáng của em mình: "Haiz, anh vừa nói với em hai ba câu thì đã mất kiên nhẫn... Ủa, sao em lại quay lại?"
Trình Húc làm ra một tư thế phòng thủ sợ mình bị đánh.
Trình Mộ cầm thiệp mời trên bàn, vẻ mặt không tình nguyện nói: "Chỉ là một đứa con nuôi đính hôn mà thôi, anh cả cũng không cần hạ mình đi tham gia đâu, còn