Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
"Thẩm tổng." Chu Trúc thấp giọng nói: "Hai tiếng trước phu nhân đã đi ra ngoài, từ lúc đầu người của chúng ta không để ý nên đã để lạc mất."
Thẩm Dục dựa vào bên cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu lên người anh, dưới bóng tối khuôn mặt vô cùng thanh tuấn, nhưng sương mù dưới đáy mắt lại khiến người ta run sợ.
"Đi đâu?" Anh lạnh lẽo thốt ra một câu.
Chu Trúc dừng lại một chút: "... Đến nơi của bác sĩ Trần."
Đầu dây bên kia của điện thoại như bị ngắt, không phát ra chút âm thanh nào.
Khi phát hiện ra, Chu Trúc yên lặng nhìn vào điện thoại.
Quả nhiên, Thẩm Dục đã sớm cúp điện thoại.
*********
Tay Thẩm Dục rũ xuống một bên, tay khẽ run nhè nhẹ đã làm bại lộ suy nghĩ không yên của anh.
Từ nhỏ Hứa Y và Trần Lý Nguyên đã là bạn bè. Hai nhà là bạn nhau, nên mối quan hệ của hai người cũng gần giống như là anh em.
Hứa Y không nói gì đã trực tiếp chạy đi. Sao đột nhiên cô lại đi tìm Trần Lý Nguyên? Có phải Trần Lý Nguyên đã nói gì đó với cô không?
Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao...
Hứa Y, Hứa Y, Hứa Y... môi Thẩm Dục mấp máy, đáy mắt lộ ra điên cuồng khiến người ta sợ hãi.
Nhất định cô sẽ biết.
Biết anh là kẻ điên biến thái cố chấp.
Điều này Thẩm Dục vẫn luôn hiểu rõ.
Nhưng anh không bao giờ muốn Hứa Y biết điều này vì sợ cô nhất định sẽ rời xa anh.
Không thể, không thể!
Hứa Y là của anh, chỉ có thể là của anh. Không ai được phép cướp cô ấy đi.
Hắc ám giấu tận trong dáy lòng của anh dần dần nảy mầm.
Bình thường Thẩm Dục tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị chi phối cảm xúc như vậy, nhưng nhân cách vừa xuất hiện thường xuyên lại thời gian lâu như thế, đã khiến cho lòng anh vô cớ nảy sinh vài phần sợ hãi.
Thẩm Dục từ từ nâng tay, che nửa khuôn mặt mình, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa quỷ dị vừa khủng bố.
Đến lúc rồi.
Thẩm Dục khẽ run, đây là lúc thực hiện kế hoạch của anh rồi.
*********
Cả người Hứa Y đột nhiên run rẩy, cái ly trên tay không cầm chắc, suýt chút nữa rơi trên mặt đất.
"Lau đi." Trần Lý Nguyên đưa khăn giấy cho cô, đặt cái ly về lại trên bàn: "Không sao."
Hứa Y hoàn hồn, cuống quít nhận lấy khăn giấy, xoa xoa lung tung.
"Tiểu Y, anh biết em rất muốn biết về bệnh tình của Thẩm Duc." Trần Lý Nguyên nâng mắt kính: "Nhưng anh chỉ có thể nói đến đây thôi, sợ là Thẩm Dục cũng không muốn để em biết... Anh mong em có thể khiến cho Thẩm Dục hợp tác điều trị nhiều hơn."
Hứa Y nhìn Trần Lý Nguyên, có chút khó khăn mở miệng: "Thật... sao?"
Trần Lý Nguyên trầm mặc, sau đó nói: "Vốn dĩ anh không nên nói những lời này với em, nhưng mà bệnh của Thẩm Dục nếu còn tiếp tục tệ đi, vậy thì chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra mất."
Hứa Y rũ mắt.
USB chứa video đánh người của Thẩm Dục còn lẳng lặng nằm trong túi của cô, lòng của Hứa Y chợt căng thẳng, ngón tay dài mảnh khảnh hơi hơi cuộn tròn.
"Em biết rồi." Một lúc lâu sau, Hứa Y mới thấp giọng trả lời một câu.
Trần Lý Nguyên giống như không nhìn thấy một mặt giằng co của cô, anh ta khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ bả vai Hứa Y: "Yên tâm đi, chút bệnh nhỏ này anh của em vẫn có thể trị."
Hứa Y đỡ trán không lên tiếng.
Vẻ mặt Trần Lý Nguyên bất đắc dĩ: "Nói đi, em còn gạt anh gì nữa?"
"Không có." Hứa Y theo bản năng phản bác.
"Tất cả lời nói của em đều viết lên trên mặt rồi." Trần Lý Nguyên nhún vai: "Chẳng lẽ em nghĩ anh là đồ ngốc à? Có phải Thẩm Dục lại làm chuyện kì quái gì rồi không?"
"... Cái này thật sự không có." Hứa Y đắn đo mở miệng:"A Dục anh ấy thật sự không chịu hợp tác với anh hả?"
"Anh không có lý do gì phải lừa gạt em." Có lẽ là do Trần Lý Nguyên quá mức tự tin, cũng có thể do anh ấy quá quen thuộc với Hứa Y, cho rằng Hứa Y quả thật nên có loại phản ứng này khi biết được tin chính xác, cho nên anh ta hoàn toàn không nghi ngờ lời Hứa Y nói.
Nếu anh ta cẩn thận một chút, nói không chừng sẽ phát hiện thứ trong túi xách của Hứa Y. Nếu anh ta thấy thứ bên trong, nhất định sẽ không để Hứa Y trở về.
Thẩm Dục như vậy đâu phải chỉ là bệnh, là thật sự sắp điên rồi.
Anh ta suy nghĩ thật lâu rồi mới từ từ mở miệng: "Nói chung em cần phải cẩn thận hơn chút."
**********
"Tiểu thư." Tài xế thấy Hứa Y đi ra, kính cẩn mở cửa xe cho cô.
Ánh mắt Hứa Y lạnh nhạt: "Trở về đi."
"Đúng vậy."
Người đang nghỉ ngơi cách đó không xa, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra, nhấn một dãy số.
Hứa Y nhìn cảnh vật vụt lại đằng sau bên ngoài xe, trong lòng thở dài. Cô xoay đầu lại, nhìn USB trong tay, giữa mày nhíu chặt.
Quả nhiên vẫn không có dũng khí lấy ra.
Nhìn nhìn, Hứa Y ném thứ trong tay trở về túi xách.
Cho dù Thẩm Dục thật sự điên rồi, cô cũng có năng lực nuôi sống anh, cần gì phải đem thứ kỳ quái đó cho người khác xem cơ chứ?
Hứa Y đáng thương, chắc hẳn cô còn không biết cái gì đang chờ mình ở nhà.
*********
Sân to như vậy lại không có bóng người nào đi lại, ánh nắng chiều tà trông có vẻ hơi hiu quạnh.
"Đi đâu?" Giọng của Thẩm Dục đột nhiên vang lên.
Bức màn kéo chặt, trong đại sảnh một mảnh đen như mực.
Động tác đổi giày của Hứa Y dừng lại một chút, cô ngẩng đầu nhìn bóng đen trên sô pha nói: "Em đi ra ngoài một chuyến. Trời đã tối vậy rồi, sao anh không bật đèn lên?"
"Trần Lý Nguyên nói gì với em rồi?" Thẩm Dục đứng lên, đi đến chỗ Hứa Y: "Hoặc là... em đã biết cái gì rồi?"
Trong bóng đêm Hứa Y sờ soạng tìm công tắc bật, cô quay đầu hỏi: "Cái gì..."
Đột nhiên đằng sau xuất hiện bóng dáng khiến cô hoảng sợ, bỗng nhiên Thẩm Dục ấn chặt cô lên trên tường, một tay vây chặt vòng eo nhỏ của cô, chậm