Bệnh Chữa Rồi

Gian trá


trước sau

Cố Huyên từ sớm đã biết bên trong giới giải trí luôn tồn tại nhiều chuyện loạn thất bát tao, cũng tiếp xúc qua một ít, càng gặp qua mấy ngôi sao muốn tiếp cận thân mật với hắn, nhưng là bên cạnh có mấy trợ lý rất tài giỏi cho nên vẫn không gặp chuyện gì, giờ phút này nhìn thấy Thạch An Yến thế nhưng bị tính kế, hắn nhất thời nổi giận: "Ngươi ăn cơm cùng ai? Bọn họ dám kê đơn cho ngươi!"

Thạch An Yến chế trụ eo hắn, gắt gao ôm lấy hắn, cau mày, cố gắng làm bộ dạng như rất khó chịu: "Tiểu Huyên......"

Cố Huyên nhìn hắn, muốn đem hắn ấn trở về chỗ ghế phụ, có chút sốt ruột: "Ngươi cố chịu đựng, ta sẽ đưa ngươi đi bệnh viện!"

Thạch An Yến "......"

Thạch An Yến đè nặng hắn không chịu đứng dậy, ở bên sườn tai của hắn tinh tế hôn hôn, giọng nói khàn khàn: "Không cần, chúng ta về nhà"

"Như vậy sao được?", Cố Huyên nói: "Ai biết bọn họ hạ thứ gì, lỡ như để lại di chứng thì phải làm sao? Phải làm kiểm tra toàn thân!"

Thạch An Yến thầm nghĩ ta không muốn làm kiểm tra, ta hiện tại là muốn kéo ngươi làm vận động, hắn ôm chặt thêm một chút: "Bọn họ không có can đảm ra tay tàn nhẫn đối với ta, ta cảm thấy đây chỉ là một chút xuân dược, chúng ta trở về đi"

"Không được", Cố Huyên vẫn kiên trì, mặt đầy nghiêm túc: "Không thể lấy thân thể ra nói đùa, nhất thiết phải đi bệnh viện!"

Thạch An Yến "......"

Cố Huyên vỗ vỗ cánh tay hắn: "Buông ra, ngồi yên, ta lái xe"

Thạch An Yến cảm thấy có chút dở khóc dở cười, nhưng lại không thể bỏ dở nửa chừng, liền thấp giọng khuyên bảo: "Loại chuyện này đừng để lộ ra, ta có một người bạn học y, gọi hắn đến nhà, được không?"

"Ngươi điên rồi, người kia có thể xem được sao?!"

"Có thể, hắn rất lợi hại, cũng từng học trung y, chắc là không thành vấn đề", Thạch An Yến kiên nhẫn khuyên nhủ: "Lại nói bọn họ cũng không dám nặng tay với ta, sẽ không hạ thuốc độc"

Cố Huyên do dự một lát, không yên lòng nói: "Vậy ngươi nếu khó chịu thì phải nói ngay lập tức, đừng chịu đựng"

"Ừm"

Cố Huyên lúc này mới chịu nhượng bộ, nhanh chóng chạy về hướng biệt thự. Thạch An Yến liền nhắm mắt dựa vào lưng ghế, mày nhíu chặt, trầm mặc không nói. Cố Huyên đang lái xe lợi dụng lúc rãnh liền xem hắn, nôn nóng hỏi: "Sao rồi sao rồi? Không có việc gì chứ?"

Thạch An Yến cúi đầu ừ một tiếng, biểu tình không thể không thống khổ, nhưng cũng không thể rất thống khổ, nếu làm không giống Tiểu Huyên có thể trực tiếp lái vào bệnh viện, may mà đường đi không xa, bằng không hắn thật không biết bản thân có thể tiếp tục giả vờ nữa hay không.

Bác sĩ từ sớm đã nhận được điện thoại, đang chờ ở cổng, thấy thế bưng hòm thuốc chạy đến, cùng Cố Huyên đem người đỡ xuống xe, vội hỏi: "Vừa rồi cũng chưa nói rõ, đến cùng là sao thế này?"

Cố Huyên vẫn còn rất phẫn nộ: "Hắn bị người ta hạ thuốc!"

Ý niệm "Mọe nó, cuối cùng cũng có một ngày Thạch An Yến bị người khác tính kế" vừa lóe qua trong đầu bác sĩ, cổ tay liền bị cái gì nhẹ nhàng gãi gãi, hắn lo lắng, còn tưởng rằng là ảo giác, cho đến lúc lại bị cào một chút mới nhìn người nào đó bên cạnh, nhất thời trầm mặc.

"......", Bác sĩ tức giận nói: "Là ai làm! Ta nhất quyết không tha cho hắn!"

"Đúng vậy!"

Thạch An Yến buông mắt, ngay lúc hai người lên án công khai thì bị đỡ lên lầu, rất nhanh được đưa vào phòng ngủ. Bác sĩ thấy hô hấp của hắn có chút nhanh, xốc mí mắt hắn lên: "Có cảm giác gì?"

"Nóng, khó chịu......"

Bác sĩ cùng hắn liếc nhau, khóe miệng run rẩy, làm bộ làm tịch kiểm tra một chút, sau đó ngồi dậy có chút đồng tình nhìn Cố Huyên, thầm nghĩ sao ngươi có thể gặp trúng một người âm hiểm phúc hắc như vậy hả?

Cố Huyên không rõ ràng cho lắm, lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không?"

Thời khắc mấu chốt tất nhiên đều phải nhờ bạn bè giúp đỡ, bác sĩ đẩy đẩy kính mắt: "Chúng ta ra ngoài nói đi"

Cố Huyên liếc nhìn Thạch An Yến, cùng người này đi đến ngoài cửa hành lang, nghe hắn nói chỉ là xuân dược đơn giản, nháy mắt thở ra một hơi: "Có thuốc giải không? Là thuốc uống hay chích hay là cho hắn uống chút nước lạnh, hay là tắm nước lạnh?"

"Ta sợ đều không dùng được", bác sĩ thấp giọng nói: "Ý kiến tốt nhất là, ngươi tìm người cho hắn"

"Tìm.....cái gì....người?", Cố Huyên đang nói bỗng ngừng lại, lập tức hiểu được ý của hắn, ngay sau đó liền kinh sợ.

Cố Huyên "= 口 ="

Hắn vừa rồi đem lực chú ý đều đặt ở trên người Thạch An Yến, thầm nghĩ phải chạy xe nhanh đem người chữa khỏi, ngàn vạn đừng gặp chuyện không may, tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện khác đâu! Hắn há há miệng: "Muốn t...tìm người?"

Đừng giãy dụa, nếu đã nằm trong tay Thạch An Yến, ngươi nhận mệnh đi. Bác sĩ vỗ vỗ vai hắn, nói lời sâu sắc: "Ừm, phải nhanh, đừng kéo dài nữa, hắn phát tiết xong là tốt rồi"

Cố Huyên "......"

"Ta đi đây"

Cố Huyên cứng nhắc đưa hắn ra ngoài, một đường muốn nói lại thôi yên lặng nhìn hắn, đặc biệt hi vọng bác sĩ có thể có biện pháp khác. Bác sĩ đối diện với đôi mắt nhỏ của hắn, cảm giác lương tâm đang bị đặt trên lửa hung hăng nướng qua nướng lại, bước ra cổng cũng yên lặng nhìn hắn, nghĩ đến người nào đó trên lầu, không hề có áp lực ném hắn ở đây rồi rời đi.

Cố Huyên "......"

Cố Huyên ngây ngốc đóng chặt cửa, chậm rì rì lết lên lầu.

Đêm khuya tĩnh lặng, cô nam quả nam, một người trúng xuân dược, mà người hắn thích còn đúng lúc ở trước mặt hắn...... Moẹ nó tại sao lại giống mấy phim truyền hình cẩu huyết vậy chứ gâu —!

Hắn mở cửa vào phòng, thấy Thạch An Yến nằm quay lưng trên giường, cau mày, lưng đang phập phồng kịch liệt, Cố Huyên do dự một chút, đẩy đẩy hắn.

Thạch An Yến mở mắt ra, cầm tay hắn hôn hôn, thấp giọng thì thào: "Tiểu Huyên"

Đáy lòng Cố Huyên run lên, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của hắn rất nóng, ánh mắt không kìm chế được dời xuống nhìn bộ vị nào đó dưới eo hắn, âm thầm hít vào ngụm khí lớn, rút tay mình ra rồi cởi thắt lưng cho hắn.

Hô hấp Thạch An Yến căng thẳng, lại bắt lấy hắn. Cố Huyên rối rắm liếc hắn một cái: "...... Bác sĩ nói phải làm cái kia kia, ngươi nếu còn sức thì tự mình đến, nếu không có, ngươi nằm yên đó đừng động, ta lấy tay giúp ngươi cái kia kia......"

Thạch An Yến bắt lấy cổ tay hắn ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn: "Lại đây, để ta ôm ngươi một cái"

"Bác sĩ nói không thể kéo......"

Thạch An Yến động thân đem hắn kéo vào trong lòng, cúi đầu hưởng thụ hít một hơi trên cổ hắn, hôn lên má hắn, kéo tay hắn đặt lên người mình, đôi mắt âm trầm rất sâu.

— Tiểu Huyên, đừng trách ta, ta thật sự rất yêu ngươi.

Cố Huyên khẽ run lên, trong lòng đem tên khốn kiếp đã hạ thuốc mắng một lần lại một lần, rồi nhận mệnh cho hắn kéo khóa kéo ra, dò xét đi vào. Thạch An Yến nhịn không được hưởng thụ thở dài một tiếng, hô hấp càng thêm nặng nhọc, nâng cằm hắn lên hôn hắn, từ trấn an mềm nhẹ trở nên xâm chiếm kịch liệt, tay từ sớm bất tri bất giác đã đẩy góc áo hắn ra. Cố Huyên bị hôn đến choáng váng, đợi đến khi được thả ra, bản thân đã bị người này
đặt lên giường.

Cố Huyên "= 口 ="

Thạch An Yến buông mắt nhìn hắn: "Tiểu Huyên"

"...... Hửm? Hả?", Cố Huyên có chút kinh hồn táng đảm: "Gì chứ?"

"Ta yêu ngươi"

Cố Huyên nhẹ nhàng ứng thanh: "......Ừm"

Thạch An Yến nhẹ nhàng cắn cắn vành tai hắn, rồi liếm một chút, nhận ra khóe mắt hắn run lên, lại hôn qua, ngón tay trượt xuống cởi bỏ từng chiếc nút của hắn, sau đó ngồi dậy, một bên từ trên cao nhìn xuống hắn, một bên cởi quần áo của mình, dục vọng trong đáy mắt không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Cố Huyên ở trên lồng ngực và thứ gì đó dưới eo của hắn nhìn rồi lại nhìn, trái tim nhỏ bé nhảy thình thịch: "Ngươi có m... muốn đi tắm nước lạnh không?"

"Không, ta muốn ngươi, Tiểu Huyên"

"K... khô... không thể dùng tay sao?"

Thạch An Yến cúi người ôm hắn, hôn hôn khóe miệng của hắn, thở ra một hơi, ngươi, được chứ?"

Cố Huyên gấp rút giãy dụa: "Nhưng mà, cái gì cái gì cũng không có"

"Có", Thạch An Yến thò tay mở tủ đầu giường, lấy thuốc bôi trơn với bcs ra. Cố Huyên chớp chớp mắt mấy cái, yên lặng một chút.

Cố Huyên "= 口 =!!!"

"Ôi đệch ngươi có thật sao, ngươi lén chuẩn bị từ lúc nào vậy hả?!"

"Từ khi bắt đầu quyết định theo đuổi ngươi"

Cố Huyên "= 口 ="

Thạch An Yến tùy tay ném đồ lên giường, ôm Cố Huyên hôn hôn, giờ khắc này hắn đợi lâu lắm rồi, hoàn toàn không muốn nhịn.

Cố Huyên rất nhanh lại bị hôn đến đầu óc choáng váng, mơ mơ màng màng bị cởi hết, nhược điểm bị người ta nắm, một tia khí lực để phản kháng cũng không có, bất giác cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo bỗng nhiên tiến vào thân thể, hắn run run, theo bản năng muốn bỏ chạy, nhưng thử nghĩ lại trạng thái thân thể của người này bây giờ, liền khẽ cắn môi, một bộ dạng thấy chết không sờn, gắt gao nhắm mắt lại.

Thạch An Yến không chút nháy mắt theo dõi hắn: "Tiểu Huyên, nhìn ta"

Mẹ nó có cái gì đẹp mà nhìn chứ tên khốn kiếp, lão tử muốn yên tĩnh có được không? Cố Huyên nội tâm bi phẫn, chậm rãi mở mắt ra.

Thạch An Yến lại gần hôn hôn hắn: "Ta yêu ngươi"

Cố Huyên mắt trợn trắng, quay đầu, làm bộ như không nghe thấy.

Thạch An Yến nhìn lông mi hắn thoáng run rẩy, cười nhẹ một tiếng: "Khẩn trương?"

"Ai...... Ai khẩn trương?"

Thạch An Yến đem đầu người này xoay về, cho đối phương một nụ hôn nóng bỏng. Hắn vẫn nhớ rõ mình là bị người ta "hạ thuốc", bởi vậy không nói nhiều nữa, chuyên tâm hưởng thụ mỹ thực, động tác ngày càng kịch liệt.

"Đau nha gấu gấu —!" Cố Huyên trong thoáng chốc kêu ra tiếng, mặt trắng bệch.

"Thả lỏng, thả lỏng nào", Thạch An Yến cũng có chút khó chịu, trán ra một tầng mồ hôi mỏng, tinh tế hôn hắn: "Đừng siết chặt như vậy, ngoan"

"Ngoan em gái ngươi! Lão tử cắn chết ngươi a gâu gâu —!" Cố Huyên cào bờ vai của hắn thở dốc từng ngụm: "Ta nói cho ngươi biết chỉ cho ngươi một lần này, về sau đừng ngươi đừng mơ nữa a a a......"

Thạch An Yến không đợi hắn nói xong liền hôn hắn, loại cảm giác tâm và thân đều thỏa mãn này giống như một cơn sóng lớn, chỉ chốc lát đã bao phủ hắn.

Cố Huyên lúc mới bắt đầu có chút khó chịu, sau lại được hầu hạ quá tốt, cũng trầm luân cùng hắn, nhưng bất tri bất giác hắn lại thấy hỏng bét rồi, bởi vì Thạch An Yến đem hắn lăn qua lộn lại làm hơn nửa đêm nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng tay, hắn liền bi phẫn, khàn giọng rống: "Đủ hay chưa, mẹ nó còn đến? Đến cùng ai hạ thuốc cho ngươi, lão tử sẽ không tha cho hắn a.....ha"

Thạch An Yến chặn miệng của hắn lại, dùng một tia lý trí cuối cùng thầm nghĩ tuyệt đối không thể để cho Tiểu Huyên biết chân tướng, bằng không xui xẻo chính là mình.

Lăng Hi hoàn toàn không biết người nào đó đã gặp phải chuyện gì, hắn chậm rì rì rảo bước tiến vào phòng ngủ, thấy Thẩm Huyền đang tựa vào đầu giường xem sách.

Sắc màu ấm áp của ánh đèn khiến ngũ quan kia nhìn càng thêm tuấn dật, toàn bộ hình ảnh mơ hồ lộ ra một cảm giác ấm áp.

Thẩm Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Trở về rồi?"

Lăng Hi gật gật đầu, vào phòng tắm tắm đơn giản một trận, đến lúc đi ra Thẩm Huyền đã nằm xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Hắn trầm mặc một giây, đi qua đó nằm xuống, sau đó giống như trước đây bị kéo vào trong lòng.

Thẩm Huyền hôn lên trán hắn: "Ngủ đi, ngủ ngon"

Lăng Hi cảm thụ được ấm áp từ đối phương truyền đến, nhúc nhích một chút, tìm một vị trí thoải mái.

Ừm, quả thật không đáng ghét.

Hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau cơ hồ toàn bộ Lăng gia đều biết Thẩm Huyền với Lăng Hi ngủ cùng nhau, An Kỳ, An Nghi, quản gia, bảo mẫu, tài xế cùng với đầu bếp chính toàn bộ đều khiếp sợ, nhịn không được hỏi thăm là thật hay giả.

"Tôi đã nói với các người rồi, người kia là Thượng Đế, đặc biệt đặc biệt lợi hại!" Bảo tiêu phổ cập khoa học cho bọn họ, dừng một chút, bổ sung: "Bất quá đôi lúc cũng sẽ mất linh, các người vẫn nên chú ý một chút"

Mọi người gật đầu: "Ừm ừm –"

Bảo tiêu còn định nói tiếp, bỗng nhiên nghe tiếng di động vang lên, liền ấn nút nhận: "Alo? Có người muốn gặp tiểu thiếu gia? À...... Được, tôi đi thông báo"

Kỳ quái, nhiều năm vậy rồi đây là lần đầu tiên có người tới cửa tìm Lăng Bắc, bảo tiêu ở trong lòng yên lặng nghĩ nghĩ, nhanh chóng chạy đi tìm Lăng thiếu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện