Bệnh Chữa Rồi

Ở chung


trước sau

Thứ Cố Huyên bây giờ không muốn lãng phí nhất chính là thời gian, nhận ra bên kia nửa ngày cũng không đáp lời, nghĩ có phải mình nói quá nhanh rồi đối phương không nghe kịp không, liền lặp lại: "Nghe không hiểu sao? Sáng sớm chúng ta......"

"Ta biết", Lăng Hi đánh gãy, ôn hòa trấn an hắn: "Nhưng ta cảm giác với chỉ số thông minh của Thạch An Yến, hẳn là có thể tùy tiện nghĩ ra lý do ứng phó với ba mẹ ngươi, không sao cả"

Cố Huyên thống khổ ngồi trên giường: "Ngươi không biết đâu......"

Lăng Hi gợi lên mạt cười nhẹ: "Các ngươi lúc ấy đang làm gì?"

Cố Huyên nhất thời khóc không ra nước mắt. Thạch An Yến đem hắn ép buộc một đêm hiển nhiên là ăn hết sức ngon miệng, sáng sớm ngày hôm sau mặt đầy thoả mãn đem hắn ôm vào trong lòng xoa xoa, chẳng sợ hắn khó chịu trừng đến thế nào cũng không tiêu diệt được sự nhiệt tình của đối phương, còn bị nâng cằm lên hung hăng hôn, mà cha mẹ hắn chính là ngay đúng lúc đó thì bước vào.

Hắn rối rắm nói: "Bọn ta là...... đang hôn môi"

"Cha mẹ ngươi đều thấy?"

"...... Cũng, cũng không chắc", Cố Huyên không xác định nói: "Trước đó hai người bọn ta nghe thấy một vài tiếng động, lúc bọn họ đẩy cửa vào thì lập tức tách ra, nhưng hai ta cũng đang ôm nhau"

"Vậy vẫn còn có thể cứu vãn được, giao cho Thạch An Yến là tốt rồi"

Cố Huyên ngây ngốc nói: "Không, ngươi không hiểu"

Ý cười trên khóe miệng Lăng Hi càng sâu: "Ngươi còn có chuyện chưa nói, mà đối với chuyện lần này rất quan trọng đúng không?"

Cố Huyên "......"

Lăng Hi kiên nhẫn yên lặng đợi vài giây, cười nói: "Không nói cũng được, ta đi làm việc, ngươi cứ chậm rãi do dự đi"

"Đợi, đợi đã!", Cố Huyên gọi hắn lại, nói chung vẫn có chút lo lắng cho tình huống bên ngoài, dửa khoác khai thật: "Tối hôm qua hắn tham dự tiệc bị người ta hạ thuốc, sau đó hai người chúng ta liền làm cái kia"

Lăng Hi cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Hắn bị hạ thuốc?"

"Đúng, là do ta phát hiện trước", Cố Huyên bỗng nhiên cảm thấy mình chính là rất tài giỏi đúng lúc cứu người như vậy, trong lòng mới thoải mái chút, đơn giản tự thuật một lần rồi kiêu ngạo mà nói: "Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải ta hỏi hắn, hắn còn không cảm nhận được, đúng là không phải ngốc bình thường!"

Lăng Hi trầm mặc, có chút không biết nói gì chỉ có thể thở dài trong lòng, đây chính là bị người bán còn giúp người ta đếm tiền.

Bất quá với chỉ số thông minh của Husky, may mắn bên cạnh có Thạch An Yến trông chừng, bằng không cuộc sống về sau chắc chắn sẽ có nhiều bi kịch...... Được rồi, tuy rằng hiện tại cũng rất xui xẻo. Hắn nói: "Đó là chuyện tối hôm qua, đối với sáng sớm hôm nay thì liên quan gì?"

Chút cảm giác về sự ưu việt kia của Cố Huyên nháy mắt tan thành mây khói, giãy dụa vài giây, thống khổ bụm mặt: "Moẹ nó đây chính là điều chí mạng nhất, bởi vì dưới đất ném một đống lớn mấy thứ tên khốn kiếp kia dùng xong...... Ngươi hiểu......"

Lăng Hi "......"

Cố Huyên nói: "Cha mẹ ta bắt hắn mặc quần áo rồi ra ngoài, tới bây giờ còn chưa trở về, phỏng chừng một lát cũng sẽ tìm ta nói chuyện, ngươi mau nghĩ ra chủ ý cho ta a gâu —!"

"Trước tiên ngươi nói kế hoạch của ngươi, không muốn cùng hắn chia tay phải không?"

"...... Ừm", Cố Huyên dừng một chút, bổ sung nói: "Sao ta có thể ngủ xong liền chạy chứ?"

Lăng Hi cười nói: "Như vậy ngươi......"

Cố Huyên chăm chú nghe xong, lại cùng hắn hàn huyên vài câu, rồi cất di động, chịu đựng cái eo đau rón ra rón rén mở cửa ra ngoài, ở trên hành lang lẳng lặng đứng vài giây, nghe thấy trong thư phòng truyền ra một chút tiếng động, liền âm thầm hít một hơi, đi nhanh xông vào, mặt đầy dứt khoát.

Ba người trong phòng đồng thời nhìn về phía hắn, Thạch An Yến theo bản năng muốn đứng dậy đi qua, ngay sau đó liền nghe cha Cố trầm giọng nói: "Ngươi ngồi xuống cho ta"

Thạch An Yến hơi kinh ngạc, nói chung vẫn không muốn ngay lúc này ngỗ nghịch ông, dứt khoát vươn tay với Cố Huyên, ý bảo hắn lại đây. Cố Huyên cũng không muốn ngỗ nghịch cha mình, không dám tùy tiện hành động, mà là trầm mặc nhìn lão cha, bên trong con ngươi một mảnh kiên nghị.

Bên trong ánh mắt kia mang theo vài phần trương dương cùng ngạo khí, như một con sư tử nhỏ giơ móng vuốt sắc bén, ngũ quan xinh đẹp thậm chí bị kiềm nén còn có chút sáng lên, Thạch An Yến đặc biệt thích bộ dạng của hắn như vậy, bất quá trải qua chuyện tối hôm qua, hắn liền biết bộ dáng này sau khi bị tình dục nhuộm đẫm trở nên thất thần bất lực càng có bao nhiêu sức hấp dẫn.

Hắn lại nói: "Tiểu Huyên, đến đây"

Mọe nó, ngươi có thể nhìn tình hình bây giờ không, trước tiên ngậm miệng lại giùm cái, không thấy mặt lão cha đen thui rồi sao? Cố Huyên động động môi, đứng không nhúc nhích.

Người đàn ông trước mặt cầm một điếu xì gà, trầm mặt ngồi sau bàn, tuy bình thản nhưng trong thanh âm mơ hồ lộ ra một chút tức giận: "Tiểu Yến đã nói xong, ngươi có cái gì muốn nói?"

"Ba mẹ, con là người từng chết một lần", Cố Huyên bi thương nói: "Con ở Quỷ Môn quan đấu tranh lâu vậy rồi, một chút nữa có thể cũng không trở về được, hai người cũng thiếu nữa là mất đi một đứa con trai, đối mặt với kỳ tích của sinh mệnh, chẳng lẽ hai người không cảm ngộ được điều gì sao?"

Ba người "......"

Người đàn ông hỏi: "Cái gọi là cảm ngộ mà ngươi nói chính là cùng anh của ngươi lên giường?"

"......Ý của con là bây giờ con rất vất vả mới có thể tỉnh lại, có thể sống, rất nhiều chuyện cũng đã nhìn rõ, hai người cũng hiểu rõ được một chút, con về sau muốn tùy tâm sở dục* mà sống, không được sao?"

*tùy tâm sở dục: theo ý muốn, sở thích mà sống cho thoải mái

Người đàn ông nhìn hắn, sau một lúc lâu, chỉ Thạch An Yến hỏi: "Không phải hắn thì không thể?"

Ánh mắt Cố Huyên không khỏi đối diện với Thạch An Yến, thấy hắn mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm mình, âm thầm hút khí, ừ một tiếng. Sắc mặt người đàn ông càng đen hơn, dập điếu xì gà, đứng dậy bước qua.

Trái tim nhỏ của Cố Huyên run rẩy, thầm nghĩ đây là muốn dùng roi đánh hay quỳ bàn giặt hả? Moẹ nó Lăng Hi không phải nói không có việc gì sao? Vì cái lông gì mà nhìn qua lại khủng khiếp như vậy hả? Moẹ nó, lão tử lúc trước xuyên vào Husky cái gì cũng đều có thể nhịn được hết, chỉ một chút hình phạt mà thôi, chịu đựng là tốt rồi.

Hắn can đảm nâng nâng cằm, một bộ dạng "có bản lĩnh thì cứ giết chết ta"

Người đàn ông lướt qua hắn rời đi, âm thanh lạnh lùng nói: "Tương lai tốt nhất các ngươi đừng hối hận"

Người phụ nữ vội vàng đuổi theo, đi ra ngoài trước rồi lại nhìn bọn hắn, trấn an sờ sờ đầu con trai, ý bảo bọn họ thu thập xong thì xuống lầu ăn điểm tâm, cũng mở cửa ra ngoài.

Cố Huyên nháy mắt mấy cái, ước chừng ngây ngốc vài giây: "Có...... Có ý gì?",

Thạch An Yến đã đi đến trước mặt hắn từ sớm, nhịn không được cười ra tiếng, ôm hắn hung hăng hôn hôn, tiếp lại ôm hắn ngồi lên sô pha, nhu nhu eo hắn: "Đau không?"

"Nói trọng điểm!"

Thạch An Yến lại ấn hắn hôn hôn, thẳng đến khi thấy hắn muốn xù lông mới thu liễm, kiên nhẫn giải thích: "Thực ra ba mẹ ngươi đã biết tâm
tư của ta từ lâu, chỉ là ta không định làm gì, bọn họ cũng không nhắc lại, sau này ngươi xảy ra tai nạn xe cộ, ta nói muốn đích thân chiếu cố ngươi, cũng muốn theo đuổi ngươi, mặc kệ quá trình này sẽ kéo dài bao lâu, bọn họ chỉ sợ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cha ngươi nói nếu ngươi có thể tỉnh, liền cho ta một cơ hội"

Cố Huyên yên lặng tiêu hóa một lát, lại nghĩ đến cảnh tượng sau khi hắn tỉnh lại cùng cha mẹ ở chung qua vài lần, như thế nào cũng nhìn không ra bọn họ là đang cảm kích, sức quan sát của hắn thấp như vậy hả?

Không, cái này không phải trọng điểm.

Hắn cả giận nói: "Vậy lão cha vì sao lại tức giận?"

"Biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác, bọn họ không có chuẩn bị", Thạch An Yến vì hắn mà tìm lý do, trong lòng nhịn không được tự hỏi đại khái vì trên sàn bcs quá nhiều, lực trùng kích có hơi mạnh, bất quá hắn cũng không có biện pháp, tối hôm qua là lần đầu tiên hắn ăn được Tiểu Huyên, căn bản không khống chế được.

Hắn trấn an nói: "Yên tâm, bọn họ là chấp nhận"

Cố Huyên còn có chút không xác định: "...... Thật?"

"Ừm"

Cố Huyên thở ra một hơi, ngay sau đó liền thấy ra vấn đề: "Không đúng, chúng ta còn đang thử việc!"

Thạch An Yến dùng đầu gối để mở hai chân hắn, cúi đầu hôn hôn hắn, ái muội hỏi: "Đã như vậy rồi còn là thử việc?"

Cố Huyên nghe hắn nhắc tới, chỉ cảm thấy vừa rồi xem nhẹ cảm giác đau nhức bây giờ lại bỗng chốc ùa ra, nơi nào đó càng đau nhức từng trận trận, tức giận nói: "Tối hôm qua ngươi uống rượu với ai, đưa danh sách cho ta!"

"......" Thạch An Yến nói: "Ta sẽ đi thăm dò"

"Không, ta muốn tự mình tra, lão tử không thể tha cho bọn họ!"

Thạch An Yến "......"

Lăng Hi cùng người nào đó câu thông xong càng nghĩ càng cảm giác có ý tứ, liền tìm số của Đặng Văn Hồng, dự tính người này hẳn là đang bận, bằng không Cố Huyên sẽ trực tiếp tìm Đặng Văn Hồng, mà không phải hắn. Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gửi tin nhắn, chỉ có một câu: Về chuyện của người nào đó, chúng ta thành công.

Hắn gợi lên một mạt mỉm cười, tin tưởng đối phương xem sẽ hiểu.

Đặng Văn Hồng gần giữa trưa mới liên hệ hắn, cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi làm sao mà biết được? Ta thấy ngươi sáng sớm đã gửi tin nhắn, các ngươi hẳn là không gặp nhau, không phải là hắn cố ý gọi điện thoại thông báo cho ngươi chứ?"

"Ngươi đoán đúng"

"Ồ?"

Lăng Hi liền đơn giản thuật lại, hỏi: "Cha mẹ hắn có tính cách như thế nào?"

Đặng Văn Hồng ngồi trên ghế trong khu nghi ngơi của đoàn phim, cười đến cả người đều run lên, nửa ngày sau mới ngừng: "Cha mẹ hắn thực ra rất cởi mở, hẳn là không có việc gì"

Lăng Hi ừ một tiếng, nghe cửa phòng làm việc bị gõ gõ, không khỏi ngẩng đầu nhìn qua, nháy mắt chống lại đôi mắt mỉm cười của Thẩm Huyền. Hắn hơi hơi khựng lại, đối với microphone nói hai câu, rồi chấm dứt cuộc gọi, ôn hòa nói: "Vào bằng cách nào?"

"Gia gia phái người chào hỏi trợ lý ngươi, nói ta có thể không cần hẹn trước mà tùy thời đều có thể tới tìm ngươi"

Lăng Hi thầm nghĩ ngươi gọi đến thuần thục luôn rồi, trầm mặc một chút hỏi: "Có chuyện?"

"Tìm ngươi ăn cơm", Thẩm Huyền cười nói: "Trưa nay muốn ăn gì?"

Lăng Hi xem thời gian một chút, đứng lên: "Tùy tiện"

"Vậy đi theo ta", Thẩm Huyền kéo hắn đi ra ngoài, bình tĩnh trước tầm mắt của mọi người bước vào thang máy.

Vài người ở tầng công tác qua nửa ngày mới hồi thần, đồng thời khiếp sợ, moẹ nó không phải phổ cập khoa học nói ông chủ theo chủ nghĩa không kết hôn sao? Moẹ nó không phải muốn độc thân cả đời nên mọi người không cần có suy nghĩ dư thừa gì sao?

Hiện tại đây là có chuyện gì?!

Ông chủ có tiền lại đẹp trai khí phách như vậy, thật sự là — vô, cùng, hối, tiếc!

Lại nói, đầu năm nay soái ca đều đi với soái ca, còn để cho người ta một con đường sống hay không hả?

Mấy người cắn khăn tay, quả thực là hâm mộ ghen tị hận.

Thẩm Huyền từ khi cùng Lăng Hi tìm hiểu, liền hạ quyết tâm bắt hết tất cả cơ hội có thể phát triển cùng Lăng Hi, tốt nhất có thể khiến Lăng Hi càng ngày càng quen với hắn, vì thế hắn bồi Lăng Hi ăn cơm xong liền lại kéo hắn trở về, vẫn mặt dày vào phòng nghỉ của người ta.

Lăng Hi nhìn hắn: "Ngươi muốn ngủ trưa ở đây luôn sao?"

"Ta thấy giường này cũng đủ lớn"

Lăng Hi trầm mặc hai giây, nghĩ người này cũng không sẽ không đùa trò gì mới, dứt khoát nhận mệnh. Thẩm Huyền vừa lòng, ôm hắn thích ý lười nhác đến sau giờ ngọ, sau đó buổi chiều ném xe cho bảo tiêu lái về, ngồi chung một xe với Lăng Hi về nhà, buổi tối thân mật đem người ôm vào trong lòng, nặng nề ngủ.

Thời gian kế tiếp trừ khi có công việc cần thiết, còn đâu thì hắn vẫn là luôn làm như vậy, sinh hoạt bất tri bất giác trở nên quy luật, bọn họ ở chung cũng càng ngày càng tự nhiên, hơn nửa tháng nhoáng lên một cái là qua, hôm nay Lăng Hi nhận điện thoại, nhìn người nào đ:ó "Ta ra ngoài một chuyến"

Thẩm Huyền hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Cùng bọn Tiểu Hồng tụ tập"

Thẩm Huyền không muốn phòng không gối chiếc, kéo hắn hôn một cái: "Không ngại có thêm một người chứ?"

Lăng Hi nói: "Tùy ngươi"

Hai người rất nhanh đã đến nơi quen thuộc câu lạc bộ Hoàn Thành, bất quá làm người ta ngoài ý muốn là trừ bỏ Cố Huyên và Đặng Văn Hồng, Lục Trầm thế nhưng cũng ở đây, Lăng Hi thoáng nhướng mày, mỉm cười đi qua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện