Quả nhiên vẫn là bộ dáng ôn nhuận như ngày nào, một chút biến hóa cũng không có, Thẩm Huyền đi đến bàn bên kia rồi đứng yên, theo ánh sáng trong bóng tối nhìn Lăng Hi, yên lặng nghĩ ở trong lòng.
Tâm trạng hắn cũng không tốt, tuy rằng mới tách ra vài ngày, nhưng nỗi nhớ khi ở Lăng gia lại tăng gấp bội, chỉ vỏn vẹn nhìn như vậy, hắn liền có chút không khống chế được, như mỗi một tế bào của thân thể đều tràn ngập khát vọng đối với người này, thậm chí ngay cả linh hồn cũng đang run rẩy, khiến hắn hận không thể đem người hung hăng ôm vào lòng, buộc hắn thề sẽ không bao giờ rời khỏi mình nữa.
Không thể ở đây lâu, bằng không hắn sẽ không nhịn được.
Thẩm Huyền âm thầm hít khí, bình tĩnh hỏi: "Dạo này có khỏe không?"
Lăng Hi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tay cầm ly chậm rãi buông lỏng ra, áp chế cảm xúc nơi lồng ngực, ôn hòa ừ một tiếng: "Ngươi thì sao?"
"Tàm tạm", Thẩm Huyền dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của hắn, ở trên môi dừng lại một lát rồi mới gian nan dời đi lực chú ý, sau đó nhìn về Lục Trầm ngồi bên cạnh, nhớ tới người này lúc trước hình như cảm thấy rất hứng thú đối với Lăng Hi, nhất thời không thoải mái, bất quá ngữ khí vẫn rất bình thản: "Như thế nào chỉ có hai người các ngươi, Cố Huyên hôm nay có việc?"
Lục Trầm cười nói: "Bọn tôi là ngẫu nhiên gặp nhau, muốn ngồi xuống cùng nhau uống một chén hay không?"
Thẩm Huyền theo bản năng liếc nhìn Lăng Hi, thấy hắn chào xong liền nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bộ dạng tựa hồ không muốn trò chuyện nhiều, ngực nháy mắt co rút đau đớn khó chịu: "Không được, ta còn có việc"
Lục Trầm đánh giá nhìn phía sau hắn vài lần, gật gật đầu: "Đến cùng với bạn?"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, âm thầm chú ý Lăng Hi một chút, thấy hắn vẫn giữ tư thế kia, không khỏi thở dài ở trong lòng, nhưng vẫn sợ hắn hiểu lầm, liền giải thích nói: "Biểu đệ của ta, dẫn hắn ra ngoài chơi một chút......". Đang nói hắn bỗng nhiên nhớ tới người nào đó muốn tặng kèm liếc mắt đưa tình, không khỏi quay đầu, phát hiện tiểu tử kia tựa hồ sợ bị ném đi, đặc biệt thức thời đứng ở khoảng cách hơn hai mét, yên lặng chờ hắn.
Thiếu niên thấy hắn nhìn qua, do dự tiến đến: "Muốn ngồi ở đây sao?"
"Không, chúng ta đến nơi khác dạo", Thẩm Huyền không ngừng nhìn chằm chằm Lăng Hi, gật gật đầu với Lục Trầm: "Các ngươi cứ trò chuyện đi"
Thiếu niên nhất thời há hốc mồm, nhưng phân rõ trường hợp, liền theo đuôi hắn, hạ giọng oán giận oán thầm không phải nói muốn tới quán bar ngồi thuận tiện xem cảnh đêm sao, một ly rượu cũng chưa uống mà đã đi là sao chứ, làm người ai lại làm thế...... Một câu hắn còn chưa than xong, nhận ra người nào đó lạnh lùng quét mắt lại đây, lập tức ngậm miệng.
Thẩm Huyền bước nhanh ra cửa, chuyển hướng nhìn Lăng Hi một lần cuối cùng, thấy hắn rốt cuộc nhìn về phía mình, chỉ là quán bar ánh sáng tối tăm, từ nơi này căn bản không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy được cảnh đêm bên ngoài chỗ cửa sổ sát đất lộng lẫy mênh mông, người này lẳng lặng ngồi một mình trên sô pha, trước sau như một ôn nhuận tốt đẹp.
Cầu mà không được hay như lúc trước trả giá mà không được hồi báo, cái nào khó chịu hơn?
Con ngươi của hắn nhất thời có chút sâu, hướng về phía trước bước ra một bước, xoay người rời đi.
Tôi nói á chớ đi nha, chúng tôi thật sự rất xem trọng cậu đó! Bọn bảo tiêu ngồi cách đó không xa ai ai thở dài, cảm giác sầu chết người!
Thẩm Huyền hoàn toàn không biết tâm tình của bọn họ, hắn theo hành lang đi về phía trước, rốt cuộc không còn nghe tiếng ca trong quán bar mới hơi chút chuyển dời một ít lực chú ý, sau đó phát hiện tiểu tử bên cạnh đang bấm điện thoại, bỗng nhiên trong lòng vừa động: "Cậu đang thông báo cho anh của tôi?"
Thiếu niên hoảng sợ: "A?"
"Giả ngốc gì chứ?", Thẩm Huyền hỏi: "Đã nói cái gì?"
Thiếu niên sờ sờ mũi: "Ừm, chính là miêu tả tình huống vừa rồi một chút"
Thẩm Huyền tùy tiện quét mắt nhìn màn hình, thấy đối phương chỉ đáp: "Đã biết", liền gật gật đầu.
Hắn có chút không rõ mục đích của đại ca nhà hắn, tuy rằng biết chắc là đang giúp hắn, nhưng đại ca dĩ nhiên hiểu rõ mình sẽ không nghe theo phân phó, cũng có biện pháp gạt thiếu niên đi, vậy vì sao còn muốn đem tiểu tử này ném cho hắn?
Hắn đánh giá thiếu niên một chút: "Ngươi đang làm gì?"
"Học sinh đó"
Thẩm Huyền nghĩ nghĩ: "Có sở trường gì đặc biệt không?"
"Có, tôi có thể đánh đàn guitar, nhảy street dance, chơi game, viết tiểu thuyết"
Thẩm Huyền nhướng mày: "Cậu còn biết viết tiểu thuyết?"
"Có chứ, tôi viết văn ngựa đực* đó!", thiếu niên ưỡn thẳng bộ ngực nhỏ: "Đã cùng trang web ký hợp đồng rồi nha"
*là tiểu thuyết về nam chính trải qua thử thách từ từ trở nên mạnh mẽ, trên đường không quên thu phục được các loại mỹ nhân nhan sắc tuyệt đẹp, tài giỏi, chỉ một lòng yêu nam chính (ngắn gọn là harem đó mà) Thẩm Huyền thuận miệng ừ một tiếng, cảm thấy mấy thứ này không thể có tác dụng gì lớn, dứt khoát đổi góc độ hỏi thăm cậu ta xem có thể có được chỗ tốt gì từ đại ca.
Thiếu niên nhất thời đáng thương nói bản thân mình chọc phải biểu ca huyễn khốc kia, không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm người cùng đẳng cấp giúp một phen.
"Biểu ca của cậu?"
Thiếu niên lòng còn sợ hãi gật gật đầu: "Biểu ca tôi họ Tống, là cùng đẳng cấp với đại biểu ca, phàm nhân chỉ có thể ngước nhìn"
Thẩm Huyền vừa nghe liền hiểu rõ cái gọi là "thế giới của nhóm đại thiếu", thật sự lười phản ứng với chuyện của bọn họ, dứt khoát không hỏi nhiều nữa.
Thẩm đại thiếu lúc này đang ở cách câu lạc bộ không xa cùng trợ lý ăn cơm trong phòng ăn, trên bàn hiếm khi không có người khác, hắn thu hồi di động, có chút đăm chiêu cười nói: "Không ngờ lại làm cho ta có chút ngoài ý muốn"
Trợ lý vừa bồi hắn xong một bữa ăn, Lê đại thiếu thể chất Tử Thần ngồi đối diện hắn, làm hắn sợ tới mức không ăn được bao nhiêu, cũng may đại nạn không chết, hắn đói đến mắt đầy sao, bị ông chủ nhìn ra vấn đề liền kéo đến nơi này, bây giờ đang không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, nghe vậy liếc nhìn ông chủ nhà mình, phối hợp hỏi: "Có chuyện ạ?"
Thẩm đại thiếu đơn giản nói chuyện em trai nhà mình với Lăng Hi, ôn nhu nói: "Cậu nói xem như vậy đại biểu cho cái gì?"
Trợ lý đầy đầu đều là cơm, nháy mắt mấy cái: "Đại biểu Lăng...... Lăng thiếu không muốn để ý nhị thiếu?"
Thẩm đại thiếu chậm rãi uống một ngụm canh cá, cười nói: "Không, gia giáo của Lăng Hi không tệ, chẳng sợ trong lòng dù muốn đem người làm thịt thì ở mặt ngoài hắn cũng sẽ vô cùng hòa khí, không đến mức không thèm nhìn người như thế này"
Trợ lý hiếu kì: "Vậy cậu ấy......"
"Hắn đang trốn tránh", Thẩm đại thiếu nói: "Cái này cho thấy tình cảm của hắn đối với Tiểu Huyền không ít như ta tưởng, đáng tiếc trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Tiểu Huyền phỏng chừng cho rằng người ta không muốn để ý hắn"
Người cùng hắn có suy nghĩ giống nhau còn có một, đó chính là Lục Trầm. Hắn nhìn theo thân ảnh của Thẩm Huyền biến mất, nhìn theo một chút vẫn là đang ở bên kia nhìn Lăng Hi, hỏi: "Hai người chia tay?"
Lăng Hi chịu đựng trái tim nhói lên: "Hửm?"
"Nếu không chia tay, hắn chắn chắn sẽ lại đây ôm ngươi, cho dù đang đưa biểu đệ đi chơi, trước tiên cũng sẽ giới thiệu cho các ngươi làm quen", Lục Trầm nhướng mày: "Không phải sao?"
Lăng Hi động khóe miệng cười cười, cũng không phủ nhận.
"Đã xảy ra chuyện gì?", Lục Trầm nhìn hắn: "Lúc ta vừa thấy ngươi liền cảm giác tâm tình của ngươi không tốt, là vì chuyện này?"
Lăng Hi hỏi: "Ta vừa rồi nhìn qua là bộ dạng tâm tình rất không xong?"
Lục Trầm cười: "Không tính là rất không xong, nhưng cảm giác không thoải mái, đó chính là tâm tình không tốt"
Lăng Hi nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu, từ chối cho ý kiến. Sau một lượng lớn huấn luyện, duy trì lý trí cùng tâm tính nhã nhặn dường như đã thành bản năng, việc này dẫn đến cảm xúc của hắn vẫn luôn ở trong phạm vi khống chế, chỉ cần hắn cảm thấy có thể tiếp nhận, vậy thì không có vấn đề, đương nhiên sẽ không quá để ý.
"Các ngươi rốt cuộc là sao thế này?", Lục Trầm lại hỏi: "Không ngại nói với ta chứ? Đừng nhìn ta cũng không nói chuyện yêu đương đúng đắn, nhưng cũng hiểu khá rõ, lại nói có câu ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, có lẽ ta có thể nói cho ngươi những chuyện ngươi không chú ý"
"Ồ, ví dụ?"
"Ví dụ như vừa rồi ngươi không dám đối mặt với hắn, lại ví dụ như hắn mặc dù đang nói chuyện với ta, thật ra tầm mắt vẫn luôn không rời khỏi ngươi", Lục Trầm nói: "Các ngươi đều có cảm giác với nhau, có hiểu lầm gì không thể nói rõ?"
Lăng Hi thở một hơi: "Là do quyết định của ta"
"Vì chuyện gì?"
Lăng Hi luôn luôn không rành việc nói hết chuyện của mình cho người khác, nhưng có lẽ là đêm nay tâm tình không tốt, cũng có lẽ là Lục Trầm cho hắn cảm giác rất đáng tin cậy, liền sắp xếp ngôn từ một chút, nói đơn giản.
Lục Trầm nghe xong bật cười, thiếu chút nữa muốn xoa đầu của hắn một phen: "Lúc này mới thấy rõ ngươi đối với hắn có cảm giác, tình yêu mà không mất khống chế, sao có thể gọi là tình yêu? Nếu như ngươi thật sự có thể lãnh tĩnh, chỉ có thể chứng minh cảm tình của ngươi đối với hắn không sâu"
Lăng Hi bưng ly uống rượu lên, không nói tiếp.
"Hắn vừa nãy đi thống khoái như vậy, rất có khả năng là cảm thấy ngươi vẫn không muốn để ý đến hắn, nói trắng ra là các ngươi khuyết thiếu câu thông", Lục Trầm chậm rãi thu lại nụ cười, chăm chú nói: "Ta cảm thấy hắn rất tốt, ngươi nếu muốn cùng hắn ở bên nhau, hẳn là nên tìm cơ hội nói chuyện với hắn"
Lăng Hi trầm mặc một
trận, ôn hòa nói: "Ta biết, đêm nay cám ơn ngươi"
"Khách khí cái gì", Lục Trầm cùng hắn chạm ly, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói, Tiểu Hồng lúc quay phim bị thương phải nằm viện, ta chuẩn bị mấy ngày tới sẽ đi thăm hắn, ngươi đi không?"
Lăng Hi đột nhiên ngẩn ra: "Hắn bị thương? Khi nào?"
"Chạng vạng hôm nay, ta cũng chỉ vừa mới biết, không có việc gì, là vết thương nhỏ thôi, chỉ là nguyên nhân cụ thể tạm thời còn chưa rõ"
Lăng Hi thở ra một hơi, nhìn hắn một cái: "Hình như ngươi rất quan tâm tới hắn?"
Lục Trầm cười gật đầu: "Lục lão đã nói, không thể không nghe"
Lăng Hi miễn cưỡng chấp nhận lý do của hắn, cùng hắn hàn huyên chút chuyện khác. Lục Trầm biết loại thời điểm này hắn cần yên tĩnh, cũng không ở lại lâu, mau chóng cáo từ, trên bàn nhất thời chỉ còn một mình Lăng Hi. Hắn một lần nữa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nhớ lại từng chút từng chút trong khoảng thời gian trước kia cùng với việc Thẩm Huyền xuất hiện thì trái tim hắn liền truyền đến cảm giác co rút đau đớn, rốt cuộc thừa nhận hắn cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác đối với người này.
Không chỉ không có, hình như còn rất sâu.
Cái ôm của Thẩm Huyền, khóe miệng tươi cười, hai tròng mắt thâm thúy, thấp giọng lẩm bẩm......Tất cả mấy thứ này đều khiến người ta có cảm giác hoài niệm, về sau nếu có hắn làm bạn, thực ra cũng không có gì không tốt.
Lăng Hi không phải người không quả quyết, sau khi nghĩ thông suốt liền đứng dậy chuẩn bị trở về, sau đó ngẫm lại nên nói như thế nào, nói chung mặc kệ thế nào, là do hắn chia tay trước.
Bọn bảo tiêu căn bản không nghe thấy đối thoại của hắn và Lục Trầm, thấy thế chậm rãi đi theo hắn, chờ mong hỏi hỏi có phải muốn đến nơi khác hay không.
Lăng Hi nói: "Không đi, về nhà"
Quả nhiên không phải muốn đi tìm Thẩm Huyền mà, bọn bảo tiêu trong lòng rơi lệ: "Vâng" (t^t)
Lăng Hi bước ra khỏi quán bar, theo bản năng liếc nhìn hai bên hành lang, không phát hiện bóng dáng người nào đó, liền chuyển hướng đi qua thang máy, lúc này chỉ thấy một người đối diện đang đi tới, thẳng tắp ngăn cản hắn.
"Ngươi......", người tới nhìn phía sau hắn, chần chờ một chút hỏi: "A Huyền đâu? Ta nghe người ta nói hắn vừa mới ở trong quán bar nói chuyện phiếm với ngươi"
Lăng Hi hơi giật mình: "Mang theo biểu đệ hắn đi chơi, không biết đã đi đâu"
"Biểu đệ của hắn? Gì chứ?"
"Không biết", Lăng Hi đánh giá hắn: "Ngươi tìm hắn có việc"
Người tới ừ một tiếng, lướt qua hắn rời đi, bước được hai bước lại nhịn không được quay đầu: "Các ngươi nếu đã chia tay, về sau vẫn nên giữ khoảng cách một chút, tốt nhất là đừng nói đến người yêu mà ngay cả làm bạn cũng không được". Hắn nói xong cũng để ý đến Lắng Hi nữa, trực tiếp rời đi.
Lăng Hi nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên có chút khó chịu: "Đây là ai?"
"Cháu ngoại trai bên vợ của nhị thúc của Thẩm thiếu, trong nhà mở một chuỗi nhà hàng, điều kiện coi như khá giả". Bảo tiêu đưa tư liệu cho hắn: "Hắn vẫn luôn rất thích Thẩm thiếu, là một trong số ít những người theo đuổi bám riết không tha nhất"
Lăng Hi hoài nghi nhìn bọn hắn chằm chằm: "Chi tiết như vậy?"
"Đúng vậy, lúc hai người quyết định ở bên nhau, Thẩm thiếu liền đưa một ít tư liệu cho chúng tôi". Bảo tiêu giải thích nói: "Thẩm thiếu nói không thể đoán được bọn họ có ngăn ngươi lại vô duyên vô cớ nói mấy thứ não tàn hay không, vì để phòng ngừa vạn nhất nên đánh tiếng với bọn tôi trước, đầy đủ lời của Thẩm thiếu là hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với bọn họ"
Lăng Hi theo bản năng cười cười: "Được rồi, đi thôi"
Bọn bảo tiêu đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, yên lặng phản ứng một chút.
Mọe nó, vừa rồi Lăng thiếu cười rất vui vẻ nha! Đợi đã, bộ dạng trước đó lúc hắn hỏi "Đây là ai" hình như rất khó chịu? Không phải ảo giác chứ? Đây là ghen rồi sao?!
Bên ngoài không biết đổ mưa từ khi nào, tí ta tí tách, hắn trở lại đại trạch đứng trước cửa sổ một lát, không khỏi nhớ tới đêm nay gặp được người theo đuổi người kia, cảm giác ít nhiều vẫn là có chút để ý, dứt khoát lấy di động ra chuyển đến số của Thẩm Huyền, do dự hai giây, gọi qua.
Thẩm Huyền chỉ cần nghĩ đến Lăng Hi ở câu lạc bộ liền không khống chế được muốn đi tìm hắn, bởi vậy càng buồn bực, cuối cùng ném cho thiếu niên một tấm thẻ, còn mình thì đi về trước, lúc này nhìn thấy tên hiển thị, hắn liền thụ sủng nhược kinh, vội vàng ấn nghe: "...... Alo?"
Ngữ khí của Lăng Hi thực ôn hòa: "Ngày mai giữa trưa có bận gì không, cùng ăn bữa cơm?"
Thẩm Huyền hô hấp căng thẳng, không chút nghĩ ngợi nói: "Không bận, địa điểm ngươi chọn đi"
Lăng Hi ừ một tiếng, nhận ra bên kia thực im lặng, tạm dừng một chút nói: "Cứ quyết định vậy đi, ngày mai gặp"
"Ừm", Thẩm Huyền ngơ ngác mà buông di động, cảm giác mình đang nằm mơ, hắn phản ứng một chút, thẳng tắp xông vào phòng của đại ca hắn. Thẩm đại thiếu đã chuẩn bị đi ngủ, giờ phút này bị quấy rầy, liền cực kỳ ôn nhu nhìn em trai mình.
Thẩm Huyền đi đến trước mặt hắn: "Anh đã làm gì?"
"Có ý gì?"
Thẩm Huyền nhắc nhở: "Ta đã về trước, thế nhưng tiểu tử kia và Lăng Hi hẳn là đều ở câu lạc bộ"
"Ồ, ta chưa đưa mệnh lệnh gì cho hắn, không tin thì đi hỏi hắn"
Thẩm Huyền hoài nghi theo dõi hắn.
Thẩm đại thiếu cười nói: "Nhưng ta nghe nói ngươi cùng hắn nói chuyện phiếm ở quán bar, đem tin tức nói cho người nào đó đang theo đuổi ngươi, hắn thuộc loại hình có lý trí, sẽ không nói tào lao với Lăng Hi đâu, yên tâm đi"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm đại thiếu vỗ vỗ vai hắn: "Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngươi cảm thấy là đêm nay hắn không muốn để ý ngươi đúng không, nhưng Lăng Hi là người như vậy sao?"
Thẩm Huyền không phải ngốc tử, rất nhanh hiểu rõ ý của đại ca, tim nhất thời đập nhanh hơn, đang muốn áp chế cảm xúc lạc quan để cẩn thận phân tích, lại nghe di động lại vang lên, nhìn thấy tên của bảo tiêu, bắt máy: "Có chuyện gì?"
"Huynh đệ, nói cho cậu một chuyện tốt!", bảo tiêu phấn khởi đem chuyện buổi tối thuật lại một lần: "Lần này là thật! Không lừa cậu! Lăng thiếu sự ăn dấm chua đó!"
Thẩm Huyền nắm chặt di động, rốt cuộc xác định phỏng đoán dưới đáy lòng, cắt đứt điện thoại quay đầu liền đi.
Thẩm đại thiếu gọi hắn lại: "Đi đâu?"
"Lăng gia"
"Lúc này?", Thẩm đại thiếu nói: "Ngươi không sợ hắn cảm thấy ngươi rất ngốc lại đem ngươi đuổi đi?"
"Sẽ không", Thẩm Huyền nghiêm trang nói: "Ngày hôm qua không phải anh đem tư liệu mới tra được gửi cho ta sao? Chuyện trọng yếu như vậy ta cần phải nói trước mặt hắn, đêm nay chính là cơ hội tốt"
Thẩm đại thiếu cười lắc đầu: "Trời mưa, chú ý an toàn"
"Biết"
Mưa nhỏ tí tách che khuất một chút tạp âm, vì thế lúc Lăng Hi tắm xong đi ra, ngẩng đầu liền thấy trong phòng nhiều thêm một người, hắn đột nhiên dừng lại, chợt tim đập có chút mau.
Trên đời có một người như vậy, tác động đến hỉ nộ ái ố của hắn.
Lại mất khống chế, hắn nghĩ.
Nhưng bỗng nhiên thấy đối phương xuất hiện, trong lòng như vừa được hòa tan một khối đường, làm người ta cảm giác thật vui vẻ, chút không vui mấy ngày nay cũng bay đi sạch.
Hắn hơi hơi định thần, đi qua.