Ninh Sơ chưa từng thấy một người nào như Lăng Đình trước đây, nhưng có lẽ lúc đó hắn có ít vai diễn hơn bây giờ, cũng có thể do hắn không có nhiều cảnh với nhân vật chính, cho nên việc trở thành tầm ngắm không nằm trong suy nghĩ của hắn. Hắn chỉ là một người ngoài cuộc đứng xem kịch.
Nhưng lần này đối với hắn có chút khó khăn.
Sự ác ý của Lăng Đình đối với hắn hiện rõ một cách trắng trợn trên mặt anh ta, năm lần NG liên tiếp, mỗi khi gần đến nơi anh ta đột ngột dừng giữa chừng.
Sau đó là những lời xin lỗi và giải thích về chứng rối loạn tâm lý, nhưng sự phấn khích và vui vẻ trong mắt anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng mặc dù Ninh Sơ đang ở rất xa.
Tất nhiên hắn biết Lăng Đình đang cố tình, ngay cả những nhân viên khác có mặt tại hiện trường cũng dần dần nhận ra điều đó, nhưng biết thì có thể làm gì?
Hứa Liên Kiệt là người có nhiều tiếng nói nhất, ngồi sau màn hình cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào người đang ở dưới nước trên màn hình với vẻ thích thú.
Hơi lạnh dần dần thấm vào xương cốt Ninh Sơ, hô hấp giữa không thông, hắn thậm chí còn cảm thấy không khí lưu thông trong cơ thể như một màn sương trắng hơi băng lạnh lẽo, đầu ngón tay của hắn đã bắt đầu chậm dãi tê dần.
Lúc này, hắn ngày càng khó tập trung. Có 2 giây bởi vì thần kinh trì trệ mà quên đạp nước, cơ thể chìm xuống mà sặc vài cái.
Nhưng khi động tác của hắn trở nên chậm chạp, Hứa Liên Kiệt vẫn dùng loa để nói chuyện với hắn.
"Tiểu Ninh! Tiểu Ninh, cậu cố gắng một chút! Cảnh đang rất tốt! Hãy chú ý cảm xúc!"
Mẹ nó! Tại sao không bảo Lăng Đình chú ý đến cảm xúc?
Ninh Sơ lúc này sắc mặt tái nhợt. Hắn trong lòng nguyền rủa, ho khan hai tiếng, âm thanh trong cổ họng cũng không thể lớn hơn, chỉ run rẩy dơ tay ra hiệu "OK", trong lòng thầm cầu nguyện. Hai kẻ ngốc kia có thể 15 cảnh buông tha cho hắn mà hoàn thành tốt việc quay phim.
Ai nhờ đến cảnh thứ 8 , Lăng Đình còn chưa kịp định thần thì đã có tiếng động truyền từ ngoài hành lang, sau đó tiếng gõ cửa truyền ra khắp bể bơi.
Ninh Sơ vùng vẫy trong nước cũng không có phản ứng. Trên bờ hàng chục người trong đoàn, nhân viên công tác đều hướng phía cửa nhìn qua.
Hứa Liên Kiệt đứng lên từ phía sau đống máy móc, đột nhiên bị chen ngang cảnh quay, mặt mày khó chịu.
"Có chuyện gì thế? Không phải đã bao từ trước sao? Người phụ trách đâu? Không nhắc nhở khách sạn thông báo không cho người ngoài ra vào à? Làm ăn kiểu gì đây?"
Mấy người phụ trách cũng hết sức sững sờ: "Tôi không biết, chúng tôi đã thông báo rồi ... chuyện gì xảy ra vậy?"
Bảy tám người đột ngột bước vào ngoài cửa, Hứa Liên Kiệt nhận ra người cầm đầu toàn thân tây trang là giám đốc điều hành của khách sạn Hào Tư.
Anh ta đặt bộ đàm trên tay xuống, tươi cười chào hỏi: "Giám đốc Vương sao lại ở đây?"
Vương Quân cũng mỉm cười và bắt tay Hứa Liên Kiệt, nhưng mở miệng lại là một lời sấm truyền.
—— "Thực xin lỗi, đạo diễn Hứa, hiện tại việc quay phim của anh không thể tiếp tục."
Hứa Liên Kiệt sửng sốt: "Giám đốc Vương có ý gì? Nhân viên khách sạn không báo cáo cho ngài sao. Chúng tôi đã đặt trước hồ bơi trong khách sạn. Có thể sử dụng đến 12 giờ đêm hôm nay, tiền đặt cọc đã thanh toán. Đừng trở mặt mà không nhận chứ! "
Vương Quân quay đầu lại liếc nhìn bể bơi, nụ cười trên mặt nhạt bớt, thái độ vô cùng kiên định: "Xin lỗi đạo diễn Hứa, anh nhất định phải dừng lại, ngay lập tức, không thể quay tiếp."
"Giám đốc Vương, đây không phải là lần đầu tiên Hứa Liên Kiệt tôi hợp tác với Hào Tư, làm như vậy không thoả đáng" sắc mặt Hứa Liên Kiệt trầm lại.
"Tôi sẽ gọi cho Lưu tổng bàn về tình huống này ngay lập tức!"
"Ha ha, đạo diễn Hứa cứ việc ..." Vương Quân đối với hắn buông tay, đôi mắt híp lại như một con hồ ly.
"... Nhưng theo tôi biết, đây là chỉ thị trực tiếp từ Lưu tổng. Dù sao ngài ấy cũng là người chấp hành."
"Cái gì?" Đồng tử Hứa Liên Kiệt co lại.
Chuỗi khách sạn Hào Tư là sản nghiệp của Lưu Hoa Đông. Người đàn ông này là đời thứ hai lập nghiệp và rất hiểu biết về kinh doanh. Ông ta cũng là chủ tịch của hiệp hội khách sạn cao cấp. Ông ta có một mạng lưới rất rộng, cho dù đó là quyền lực, thế lực tài chính hay ảnh hưởng đều rất lớn. Rất khó tưởng tượng có người có thể ra lệnh hắn.
"Nếu không, anh nghĩ thế nào? Lưu tổng đang ở nước ngoài, theo thông lệ làm việc và nghỉ ngơi, đây không phải thời gian ngài ấy rời gường. Người có thể khiến ngài ấy hoảng sợ, gọi điện từ nước ngoài nhờ tôi giải quyết nhanh chóng, là người có thể vì chuyện nhỏ của đạo diễn Hứa mà xử lí sao. "
Vương Quân cười nói xong, ra hiệu với những người phía sau, những người phía sau lập tức xông vào bên trong ngăn cản.
"Dừng quay, đem máy móc thu lại!"
"Mau cất máy!"
Nói tóm lại về vấn đề trên, đây không phải lúc có thể tiếp tục quay.
Hứa Liên Kiệt biến sắc vài lần, liếc nhìn đoàn người hỗn loạn phía sau, xấu hổ nhìn Vương Quân chua xót.
"Chúng ta quen biết đã lâu, Vương tổng có thể đưa ra lời giải thích được không? Bên trên ý tứ chỉ muốn thu dọn để sử dụng vào mục đích khác, hay là..."
——Hay là đoàn phim của chúng ta đã đắc tội với ai?
Vương Quân thương hại liếc nhìn anh ta rồi cười bí hiểm: "Đạo diễn Hứa chỉ cần dừng quay là được. Không có giới hạn thời gian rời khỏi hiện trường. Anh có thể từ từ rút lui, đến ngày mai cũng không có vấn đề gì."
Máu trên mặt Hứa Liên Kiệt cắt không còn một giọt.
Ninh Sơ ngâm mình trong nước, không biết phía xa đang xảy ra chuyện gì, Hồ Hiểu An cầm điện thoại di động chạy tới.
"Anh Ninh! Lên đi anh Ninh! Hôm nay không cần quay!"
Dừng quay?
Bị điên à? Vậy chẳng phải hắn ngâm nước vô nghĩa sao? Liệu trời có trở lạnh trong thời gian tới?
Chẳng lẽ đây là phương pháp chỉnh người kiểu mới của Lăng Đình?
Hắn sững sờ nhìn biểu hiện của kẻ chủ mưu trên bờ, mới phát hiện bên kia cũng có vẻ bối rối. Hắn nhìn đoàn người đằng xa, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Sơ thở dài, gian nan khó nhọc bơi