Danh Thành ...
Là trường cấp 3 của anh.
Trong đầu Yến Hoài dường như loé lên một tia sáng, lúc trước tìm kiếm tên của Ninh Sơ trên mạng, không thấy thông tin về giáo dục, anh cũng không nghĩ nhiều.
Nhưng anh nhớ rõ Ninh Sơ từng nói đạo diễn họ Bạch kia là bạn học cũ của hắn.
Bạn học cũ ......
Anh nhìn số '7' trên màn hình thang máy, trong lòng nảy sinh một thứ cảm xúc hỗn loạn.
Anh cầm điện thoại lên, lại đặt xuống, tới lui mấy lần, dựa vào tường hồi lâu rồi bất lực thở dài quay về nhà, cả đêm liền mất ngủ.
Sau đó buổi sáng liền phấn chấn gọi điện đặt đồ ăn sáng, nôn nao đứng trước nhà Ninh Sơ như thần giữ cửa.
Chờ hai tiếng đồng hồ, Ninh Sơ rốt cục cũng mở cửa với biểu cảm sửng sốt.
"..."
Nếu không phải quần áo đã thay đổi , Ninh Sơ còn tưởng rằng người này thực sự đã đứng ở đây suốt đêm.
Suy nghĩ này xuất hiện, ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy rất khó xử và kì quái, như thể trong lòng đã nhận định Yến Hoài đối với hắn đã là tình cảm rất sâu đậm.
Hắn thường nhắc nhở bản thân không được nhầm lẫn Yến Hoài trước đây với Yến Hoài hiện tại, bảy năm trôi qua, ngay cả cảm giác 'yêu' của chính mình cũng đã phai nhạt, chưa kể Yến Hoài còn hoàn toàn mất đi kí ức tình cảm hai năm đó.
Hắn cố thuyết phục bản thân rằng người này đã thay đổi, tình cảm của anh sẽ không còn như trước nữa.
Nhưng không biết đây là ảo giác mà Yến Hoài đem lại cho hắn hay là có chuyện gì xảy ra, nhưng khi hắn đối mặt với người này gần đây, hắn luôn cảm thấy một phần trong lòng người kia không hề thay đổi, vẫn luôn vẹn nguyên như ngày đầu.
Cho dù hắn hoài nghi, nhưng phải thừa nhận rằng nội tâm hắn đang chậm rãi xao động.
"Anh bị tự kỉ à? Sáng sớm tinh mơ đứng trước của nhà người khác, bị trúng gió à?" Ninh Sơ biểu cảm phức tạp "Tôi tưởng rằng tối hôm qua đã nói với anh rất rõ ràng."
"Em nói cái gì? Anh từng bị mất trí nhớ, khả năng đầu óc không được minh mẫn, không nhớ rõ." Yến Hoài đem bình giữ nhiệt trong tay cho hắn, "Sữa đậu nành, còn ấm, uống một ngụm đi."
Ninh Sơ nhìn xuống chiếc bình màu trắng sữa, không thể đoán trước được thái độ khó hiểu và tự kỷ của Yến Hoài.
Qủa nhiên, anh chính là kẻ không biết xấu hổ, còn là kẻ khác xấu hổ thay anh đúng chứ?
Miễn là anh không cảm thấy lời nói hay việc làm của mình là sai, thì lại đến lượt người nghe tự hoài nghi chính mình.
"Tôi không uống." Hắn cứng cổ.
"Uống đi," Yến Hoài có lẽ đã đứng hứng gió hồi lâu, sắc mặt trở nên lạnh lẽo cứng đờ, biểu cảm không khỏi khiến người ta hoảng sợ. "Nếu không lát nữa em liền tụt đường huyết."
Cửa bị đối phương giữ lại, Ninh Sơ khó xử, nặng nề thở hổn hển, giật lấy bình giữ nhiệt, uống hai ngụm.
Uống thì uống, không chết là được!
Sữa đậu nành trôi vào cổ họng, hương vị thơm ngậy, không có váng nên uống rất ngon.
Sau khi nuốt xuống, hắn chà miệng hai lần không để lại dấu vết, đột nhiên nghe thấy câu nói đùa của Yến Hoài, xưng hô này khiến lòng bàn tay hắn run lên, bìn giữ nhiệt tuột khỏi tay rơi xuống đất, sữa đậu nành còn thừa văng lên ống quần người hai người, trên mặt đất trở nên nhầy nhụa.
—— "Ngon phải không, tiểu học đệ?"
Tiểu học đệ?
Ngữ điệu lên cao, lưu luyến trọc người.
Ninh Sơ trái tim đập lỡ một nhịp, cũng không có chạy trốn, chỉ ngây người đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng: "Anh ... anh, anh nhớ..."
Hắn ngây người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lim dim của Yến Hoài, một lúc sau mới chợt nhận ra: "Anh lừa tôi? Anh dám lừa tôi! Yến Hoài!"
Tên này vẫn chưa hồi phục trí nhớ! Hắn bị lừa!
"Lừa đảo cái gì," Yến Hoài cúi đầu cười không rõ ý tứ, "Anh chỉ biết là có lẽ chúng ta đã từng học chung một trường, nhưng anh chưa chắc chắn, cũng không chắc liệu chúng ta có từng quen nhau hay không. Nhưng bây giờ thì chắc chắn rồi ... "
"Anh--!"
"Em quá dối trá, anh muốn thử một chút," Yến Hoài đáy mắt chậm rãi nổi lên ý cười, "Ai mà biết lại dễ dàng như vậy? Là em quá thiếu thủ đoạn*."
(*gốc: thiếu tâm nhãn nhi- Dùng mánh khóe, giở thủ đoạn.)
Trong lòng Ninh Sơ một tia hoảng loạn, hắn lảo đảo lùi lại, giọng điệu cùng bước chân trở nên loạng choạng: "Đúng vậy, bạn cùng trường, tôi đã nhìn thấy anh một vài lần trong các hoạt động của trường. Lúc trước tôi không nghĩ mình cần phải giải thích gì với anh, đã bảy tám năm rồi. Cho dù anh không mất trí nhớ, phỏng chừng có lẽ đã quên mất rồi ... "
"Ồ ..." Yến Hoài gật đầu một cái, đột nhiên hỏi: "Vậy tại sao em lại hoảng sợ?"
"Tại sao tôi phải sợ?" Ninh Sơ theo bản năng phản bác nhìn chằm chằm anh, "Là bởi vì hạ đường huyết, tay tôi bị run."
"Thế hả?" Yến Hoài liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó chen vào phòng đóng sầm cửa lại.
"Anh làm sao vậy? Bình nước vẫn để ở ngoài. Anh bị bệnh à?"
"Anh ốm mất rồi, anh muốn em giúp anh nhớ lại lúc anh còn học trung học."
Ánh mắt của Yến Hoài trông nguy hiểm hơn bình thường, Ninh Sơ có chút hụt hơi: "Tôi ... chúng ta không phải là bạn cùng lớp, chỉ học chung thôi. Nếu anh muốn nhớ lại, có thể tìm đến bạn học cũ hoặc các thầy cô! "
Cũng may lúc đó cả hai đều đã che giấu mối quan hệ này rất kỹ, không ai trong trường biết đến, ngoại trừ Bạch Tinh Lan.
"Thật sao? Chúng ta chỉ nhìn thấy nhau vài lần? Không có gì khác? Thậm chí không phải là bạn bè?" Yến Hoài cau mày.
"Thật." Vẻ mặt Ninh Sơ rất thành khẩn, ánh mắt rất rõ ràng, trong nháy mắt có thể nhìn ra.
Yến Hoài cau mày chặt hơn: "Anh không tin."
"Anh là Lỗ Dự* à? Mỗi ngày đều không tin cái này không tin cái kia."
(*MC Lỗ Dự, tôi chỉ biết cô ấy có một chương trình là "Có hẹn với Lỗ Dự" thôi, ai bt gì cmt t bt nhoa!!!)
Ninh Sơ sốt ruột trợn mắt, sữa đậu nành dính trên ống quần ướt sũng, rất khó chịu, cũng lười quan tâm đến Yến Hoài, liền xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.
"Em muốn đi ra ngoài? Đi đâu vậy?" Yến Hoài nhìn bộ trang phục chỉnh tề của hắn.
"... Tôi cần anh lo à?"
Hắn đóng cửa phòng ngủ, âm thanh rầu rĩ từ trong phòng truyền ra.
Càng nghĩ càng cạn lời, Yến Hoài không nói nổi đạo lý, giới hạn* đối với anh không phải chuyện gì to tát, nhưng trong lòng anh vẫn mạnh mẽ cuộn trào, mặc cho Ninh Sơ có cự tuyệt thế nào, vị trí của hắn là không một chút thay đổi.
(*Giới hạn mà Ninh Sơ đặt ra cho Yến Hoài)
Thở dài, Ninh Sơ thay quần rồi lại