"Ca ca giúp em cởi ra."
Ninh Sơ vừa nói, liền thấy biểu cảm phong phú của Yến Hoài, anh đưa tay ra lắc lắc trước mặt hắn, e dè hỏi: "Em tỉnh chưa?"
"..."
Tỉnh rồi, mau hôn tôi đi! Tôi đang ở trước mắt anh đấy! Hôn đi!
Ninh Sơ bĩu môi: "Quên đi, tôi tự làm!"
"Đừng, để anh!"
Yến Hoài phản ứng lại, nhanh chóng đè vai hắn xuống.
Bỗng dưng bị đẩy đột ngột, Ninh Sơ ngồi sai tư thế, lập tức mất đi trọng tâm ngã về một bên, vô tình đè lên cái đầu tròn của Yến Cầu Cầu.
"... Oa a a ! Đầu em bị nghiền!"
"Chết rồi lỡ đè Cầu Cầu!" Cơn buồn ngủ của Ninh Sơ biến mất, hắn nhanh chóng đẩy tay Yến Hoài ra, từ phía sau đem cái đầu xù ra.
"Xin lỗi, Cầu Cầu... em có đau không? Xin lỗi, vừa rồi anh không để ý đến em, vừa rồi anh trai của em cũng tương đối thiếu đạo đức..."
"Không sao, em tha thứ cho anh ..." Nhóc con hẳn chị bị doạ sợ, thút tha thút thít nằm ở trong ngực Ninh Sơ cắn ngón tay.
"Cầu Cầu thật dễ thương, Cầu Cầu tốt bụng ..."
Thanh âm nhẹ nhàng an ủi, ngọt ngào đầy béo ngậy, Yến Hoài đột nhiên khó chịu, bất giác nhấc bổng Yến Cầu Cầu khỏi Ninh Sơ, cau mày nhìn: "Hết thời gian làm nũng, đến giờ đi ngủ, có muốn uống sữa bò không? "
Yến Cầu Cầu một bên giãy giụa, chật vật với đôi tay và đôi chân ngắn ngủn, nhóc thật sự ăn no lắm rồi.
"Được, ngủ đi." Yến Hoài đem nhóc đặt ở trên giường.
Bạn nhỏ Yến Cầu Cầu hoàn toàn không ôm hận, vết sẹo lành lại, liền quên mất đau đớn, vỗ nhẹ vào chiếc gối bên cạnh: "Anh ơi, mau lên đi!"
"Từ từ, anh trước tiên giúp đứa nhỏ bên cạnh em cởϊ qυầи áo, nếu không sẽ làm cho nhóc khó chịu." Yến Hoài nghiêm nghị nói.
Ninh Sơ đỏ mặt.
Yến Hoài cúi người nắm lấy vạt áo len của hắn, tránh khỏi tầm mắt của Yến Cầu Cầu, đưa môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai ngoài của Ninh Sơ, đụng chạm như có như không, nhưng hơi thở nóng bỏng lại chuẩn xác phả lên làn da mẫn cảm phía sau tai.
Ninh Sơ cả người run lên, hắn không cần nghĩ tới cũng biết nơi đó nhất định là màu đỏ.
Hắn phối hợp giơ cánh tay lên, để cho Yến Hoài cởi bỏ áo len xám rộng rãi, chỉ để lại một chiếc áo màu trắng chữ T.
Khi tay đối phương buông xuống, ngón tay vô tình trượt khỏi sống lưng, rơi xuống thắt lưng, thuận thế không nhẹ không nặng mà bóp, động tác cực kỳ tự nhiên.
"... Yến Hoài, đừng có cà rỡn, em trai của anh vẫn còn ngồi ở đây." Ninh Sơ ho khan một tiếng.
Người trước mặt nghiêng đầu nhìn đôi mắt to tròn ngây thơ của Yến Tranh Vũ, hừ lạnh kéo Ninh Sơ vào trong chăn bông, đi tới chỗ khác, nhấc chăn lên rồi nằm xuống, hai tay duỗi ra, cánh tay bắt lấy Cầu Cầu ngã ở trên gối: "Mau ngủ cho anh!"
"Oa! Vui quá, em ở giữa, hai anh ở bên!"
Yến Hoài quay người sang bên, lướt qua thân hình nhỏ bé của Yến Cầu Cầu, nhìn vào mi mắt đang khép hờ của Ninh Sơ, ánh đèn trên trần gần như trong suốt, anh thất thần: "Ừm, vui thì ngủ đi."
Bạn cùng lớp Yến Cầu Cầu là những đứa trẻ có thể ăn ngủ ở thời đại mới, không cần người lớn phải lo lắng cho mình.
Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở, yên tĩnh lại ấm áp.
Đợi vài phút, Yến Hoài chọc vào má Yến Cầu Cầu đầy thịt, thấy cậu nhóc không có phản ứng gì, anh bế lên đặt nhóc vào chiếc giường nhỏ bên cạnh, cẩn thận đắp cho cậu một cái chăn, chính mình quay trở lại giường lớn
Mấy năm gần đây vì lý do thể chất, thần kinh khi ngủ của Ninh Sơ rất mỏng, Yến Hoài động một cái, bế bé con dậy, đợi anh đặt Yến Cầu Cầu vào giường nhỏ rồi quay lại mới nhận ra trên giường này chỉ có hai người bọn họ.
Lại ngủ trên một chiếc giường.
Nhưng đáng ngạc nhiên là hắn không còn lo lắng như trước nữa.
Có lẽ là đem 2 từ "người yêu" thốt ra, trong lòng đột nhiên thả lỏng một chút.
Yến Hoài chậm rãi duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay hắn đặt trên gối, móc ngón tay nhéo một cái.
Ninh Sơ không rụt tay, cũng không trợn mắt. Hắn biết Yến Hoài có rất nhiều nghi vấn, một chút hoang mang, nhưng "người yêu" chỉ do hắn xúc động buột miệng nói ra, một chút tâm ý khơi gợi cũng không có, bảy năm trước phát sinh cái gì, hắn lúc này không biết nên nói như thế nào.
"Anh muốn ôm em, chốc lát thôi." Yến Hoài biết hắn đã tỉnh, ngữ khí này, hẳn đối phương đang ở trong mơ, không thì vừa đã nãy kinh hãi khiến anh ăn đủ .
Yến Hoài vòng tay ôm lấy eo hắn, từ từ siết chặt, di chuyển cơ thể người kia, ôm chặt vào lòng.
Lồng ngực bị ép, hô hấp dồn dập, có thể nghe rõ tiếng tim đập, Ninh Sơ nghe được giọng nói bên kia dường như run lên theo tần số nhịp tim: "Hôm nay anh sẽ hỏi em một câu, lúc phát sinh tai nạn ... "
"... Em cũng đang ở trên chiếc xe đó?"
Yến Hoài đang sợ hãi - đây là cảm xúc rõ rệt mà Ninh Sơ cảm thấy ngay gần nhất.
Hắn nhớ tới việc tay lái bị chệch hướng, trong lòng chợt đau nhói, cố gắng thả lỏng cơ thể vẫn còn đang cứng ngắc, thì thào nói: "Không, tôi không có ở đó, lúc nghe tin thì biết anh đã ra nước ngoài điều trị rồi."
Hắn không biết Yến Hoài có tin hay không, nhưng hắn có thể cảm thấy Yến Hoài đang dần thả lỏng sau khi nghe lời nói dối.
Hắn biết Yến Hoài đang hy vọng hắn không bị thương.
Giường và cánh tay quá ấm, ý thức Ninh Sơ lại sớm lơ mơ, ho khan hai tiếng: "Có lẽ cảm lạnh còn chưa khỏi ... Khi tôi bị cảm lạnh, một số bộ phận trên cơ thể sẽ cảm thấy hơi đau nhức, là do cơ địa đi. "
"Cổ tay của em đau sao? Anh vừa thấy em xoa xoa, do ngâm nước lạnh quá lâu."
Quả nhiên bị anh để ý, Ninh Sơ cảm kích lúc trước không có phản ứng