Ninh Sơ giơ tay liếc nhìn mặt đồng hồ, cười thoải mái nhìn về phía một phòng người im lặng, cười: "Còn hơn 20 phút nữa mới đến giờ, không nên tính muộn chứ? Hay là đạo diễn Bạch cùng đoàn mình có bất đồng về thời gian. Nếu thế làm phiền các vị báo trước thời gian cho tôi. "
Ngữ khí không hống hách cũng không siểm nịnh*, lại mang theo nụ cười ôn hoà đấy ý đùa.
(*Siểm nịnh: Ton hót, nịnh nọt người có chức quyền để làm hại người khác, mưu lợi cho mình. Nghe lời siểm nịnh.)
Bầu không khí khó xử trì trệ nhanh chóng dịu đi, Trọng Hiểu vẫn đang xem kịch bản cũng mỉm cười đứng dậy: "Theo tôi biết thì hẳn không có gì bất đồng cả, tôi cũng vừa đến mấy phút trước thôi, chào cậu, Thẩm Lạc. "
Là tên nhân vật của hắn ở trong phim, rất thân thiết nhưng không mấy thân mật, lập tức kéo gần quan hệ với Ninh Sơ.
Hắn không ngạc nhiên khi Trọng Hiểu lại chịu xuống nước với hắn, cho dù bây giờ hắn có xấu hổ bao nhiêu thì hai người vẫn là nam nữ chính, thời gian trước khi quay bộ phim này, cả hai đều giống nhau, đều có những vinh quang cùng mất mát.
Huống hồ, chỉ có những nghệ sĩ đứng đầu mới có chỗ đứng trong lĩnh vực điện ảnh, mặt khác, những diễn viên khác bao gồm cả Trọng Hiều đều không phải là những nhân vật không thể thay thế được, rất dễ bị các công ty lớn ném qua ném lại, phong sát* là chuyện quá dễ dàng.
(*Phong sát: Lệnh cấm dành cho các nhân vật có tầm ảnh hưởng đến công chúng, nghệ sĩ nói chung không được phép tham gia các hoạt động nghệ thuật.)
Sự chú ý của các bên đối với bộ phim này không nhỏ, Ninh Sơ có thể giành được vai nam chính này, tiền đồ của hắn hoàn toàn không phải lo lắng, ít nhất là trong thời gian này, so với Đường Ân còn tốt hơn, không liên quan nhiều đến lưu lượng hiện tại của họ.
Trọng Hiểu nhìn ra điểm này, không phải đối với hắn là sự tin tưởng nhất định, mà là tin tưởng vào chỗ dựa sau lưng hắn, mặc dù cô vẫn không biết chính xác là loại nâng đỡ gì, hoặc là người này cùng Bạch Tinh Lan là cái dạng quan hệ gì, nhưng những điều này không ảnh hưởng đến sự lựa chọn của cô ta.
Ninh Sơ cũng nở nụ cười thân thiện: "Trọng tiền bối, à, không đúng, nên gọi là cô giáo Tiêu, họa sĩ Tiêu."
Nụ cười trên mặt của Trọng Hiểu càng thêm rạng rỡ, cô vốn đã xinh đẹp yêu kiều, bước vào độ tuổi này càng trở nên thần thái và quyến rũ, từng bước đi của cô đều giống một người phụ nữ trưởng thành.
Cô vẫy tay với Ninh Sơ: "Đến đây, ngồi đây."
Ninh Sơ mang theo Hồ Hiểu An đi về phía bên kia, nói dăm ba câu, coi như sự tình *giương cung bạt kiếm kia như chưa từng xảy ra, Đường Ân hoàn toàn bị ngó lơ mà ngồi cứng đờ sang một bên, nhìn chằm chằm Ninh Sơ, đôi mắt gần như phát ra tia lửa.
(*Giương cung bạt kiếm: Tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.)
Kì thực hắn ngẫm ra, Đường Ân lúc này gây khó dễ cho hắn hoàn toàn là hành vi ngu ngốc.
Thứ nhất, bản thân chính mình với bên kia vẫn còn đang kiện tụng ầm ĩ, cần phải giữ thái độ hạ mình, thứ hai, anh ta rõ ràng biết Ninh Sơ có thể đóng vai nam chính này là do đạo diễn, cho dù có không hài lòng thì cũng không nên thể hiện quá lố trước mắt người khác, rất dễ trở thành tâm điểm chú ý.
Xét thấy Hàn Tu Ngôn vẫn đang đứng ở giữa, Ninh Sơ hoàn toàn có thể lý giải được.
Hắn nhìn ra được Đường Ân vẫn là tâm hồn chim non. Đối với Hàn Tu Ngôn vẫn còn coi trọng khá lớn, giống như tình cảm của một đứa trẻ đối với cha mẹ của mình, hi vọng đối phương vẫn luôn đặt tầm mắt trên người mình, tỉ mỉ quan tâm, không để ý đến người khác.
Cho nên khi gặp 'người khác'là Ninh Sơ, hận không thểm đem hắn trực tiếp ném ra khỏi thế giới.
Ninh Sơ không thể điều chỉnh lại tâm lý hoang tưởng đầy cực đoan này cho anh ta, chỉ hy vọng quyết định của Hàn Tu Ngôn có thể được đưa ra càng sớm càng tốt, như vậy Đường Ân mới mang tâm lý được bảo vệ, hắn sẽ không gặp rắc rối với anh ta trong công việc, hoàn chỉnh đóng bộ phim này.
Cà phê là do Trọng Hiểu mua tớ, Ninh Sơ nhận lấy một ly còn ấm, một bên chào hỏi mọi người trong đoàn, xem như làm quen.
Không bao lâu, cửa phòng họp lại bị đẩy ra, Bạch Tinh Lan bước vào cùng vài nhân viên công tác khác của đoàn phim, vừa nói vừa cười.
Vừa nhìn thấy Ninh Sơ, Đạo diễn Bạch trên mặt ý cười càng đậm, liền xem nhẹ các diễn viên khác, trực tiếp gật đầu chào hỏi: "Cậu đến sớm thế? Nhà của cậu cũng xa đấy."
Vẻ mặt của những người khác trong phòng lập tức trở nên rực rỡ, họ lén lút nhìn nhau.
Ninh Sơ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nở nụ cười: Mới đến thăm bệnh có 1 lần liền nhớ rõ như vậy, cậu thật khá."
"Có gì đâu mà không nhớ được ..." Bạch Tinh Lan không rõ ý cười, không lại chào từng người một mà ra hiệu với những người khác: "Mọi người ngồi đi."
Dường như đem Ninh Sơ tách hẳn ra so với mọi người xung quanh, nhưng họ đều là diễn viên đã ở trong giới nhiều năm như vậy, ngoại trừ sắc mặt Đường Ân có chút cứng ngắc, những người khác đều lạnh mặt ngồi xuống.
Chờ các diễn viên, đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất và các nhân viên hậu kì khác đều đến đông đủ, thảo luận chính thức bắt đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên Ninh Sơ rải qua một buổi đọc kịch bản chính quy và chuyên nghiệp như vậy.
Cũng may hắn đã nghiên cứu nhân vật từ trước. Nói chuyện cùng Trọng Hiểu đều lưu loát, cảm xúc vừa đủ, kỹ năng câu thoại của hắn cũng khá. Khi cùng biên kịch thảo luận về cốt truyện, cũng có thể đưa ra 1 số ý kiến riêng, thay đổi một số lời thoại cùng cảm xúc trong kịch bản.
Chỉ là đối với Đường Ân sinh ra chút vấn đề. Bên kia không hiểu sao từ lúc nhập cuộc không nói một lời nào. Lúc đọc kịch bản thì lắp bắp, giống như học sinh tiểu học đang tập đọc văn bản.
Bạch Tinh Lan về phương diện này rõ ràng không có nhiều kiên nhẫn, vài lần sau, cậu ta liền công khai tức giận: "Cậu chưa tham gia buổi đọc kịch bản bao giờ à? Lúc xem kịch bản thì vứt não đi đâu rồi? Hay là cậu không biết nhận mặt chữ? Cậu rốt cục muốn gì? Nói tôi nghe xem nào. "
Âm thanh mắng mỏ đột ngột vang dội, rất rõ ràng truyền đến tai