Chưa đến giữa trưa mà “Sao Thủy” đã muốn đầy khách, còn có mười mấy người đang sắp hàng ngoài cửa.
“Xảy ra chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Thập Phương chịu bán cà phê rồi?” Hồ Thử ngồi xuống đối diện Lộc Đầu, đối với sự rầm rộ bất thường kia, hắn kinh ngạc ngó trái ngó phải, cho rằng mình đã vào nhầm quán.
Hai người hẹn nhau tại đây bàn chuyện, may mà Lộc Đầu đã đến từ rất sớm nên bọn họ mới còn chỗ ngồi, bằng không cho dù là khách quen cũng sẽ phải sắp hàng giống vậy.
“Mày có dù không? Tao ra cửa quên mang theo rồi” Lộc Đầu rịt một hơi thuốc lá, hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Hồ Thử nhìn ra ngoài cửa sổ, “Gì? Trời mưa sao? Thời tiết rất tốt mà”
“Tao nghĩ sắp mưa tới nơi rồi” Lộc Đầu kẹp điếu thuốc trong tay chỉ chỉ qua bên phải.
Theo tay Lộc Đầu nhìn qua, Hồ Thử trông thấy một màn khiến hắn cả đời khó quên…Chó Điên tiếng xấu vang danh khu Tây bọn họ, adrenalin biết đi kia, vậy mà, vậy mà lại đang đeo tạp dề đen của quán Thập Phương mà lau sàn nhà, mang bộ dáng nhân viên trong quán.
Hồ Thử dụi dụi mắt, cho rằng xuất hiện ảo giác. “Kỳ quái, sáng nay tao đâu có uống rượu a…Trời thật sự sắp mưa sao?” Đúng lúc Thập Phương cầm menu qua, Hồ Thử vội gọi đối phương lại, thấp giọng hỏi: “Thập Phương, bên kia xảy ra chuyện gì? Mặc đồng phục của quán mấy người có đúng là Chó Điên hay không?”
“Thật không ngờ, đúng là một chiêu bài sống không tồi chút nào, có rất nhiều người đều vì việc này mà đến chiếu cố quán” Xem ra Thập Phương vô cùng hài lòng, chủ quán ăn nào chả vui khi thấy quán mình đông khách chứ.
“Về phần nguyên nhân…Các người có biết tên Chó Điên kia làm việc trong quán của lão Hỏa không?”. Lão Hỏa chính là chủ quán “Hỏa Thiêu Khách”
“Biết sao không, tao còn qua đó mấy lần”, nghĩ đến cảnh tượng kia, Hồ Thử liền sởn gai óc khắp người, hắn chà chà cánh tay, “Nghe thấy con chó điên kia hô『hoan nghênh ghé thăm』với tao, ack…Cả người liền khó chịu” Quả thật phát lạnh.
Lộc Đầu đỡ trán nói: “Tao vẫn cho rằng đó chỉ là truyền thuyết…”
Thập Phương hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của hai người này, ngay từ đầu khi nghe Chó Điên muốn tìm việc làm, y cũng tưởng thính lực của mình có vấn đề. “Sau đó tôi nghe nói, Chó Điên đột nhiên muốn nghiêm túc kiếm tiền là bởi vì nó định mua bảo hiểm của tiểu Kiều”
“Cái gì?! Chó Điên lại còn muốn mua bảo hiểm?” Hồ Thử kinh hô, cái miệng lớn của hắn nháy mắt đã truyền tin tức này đến tai tất cả khách hàng trong quán.
Lập tức, trong quán xôn xao một trận.
“Chó Điên mua bảo hiểm?”
“Bảo hiểm? Đó là cái gì?”
“Chính là tên nhóc đến từ thành thị, suốt ngày chào hàng này nọ”
“Dùng tốt như vậy sao? Thậm chí ngay cả Chó Điên khu Tây cũng nguyện ý mua…” Biến tướng thành quảng cáo thay tiểu Kiều.
“Đúng là có chuyện như vậy” Thập Phương nhún vai, “Kết quả hai ngày trước, nó đến đây tìm tôi, tỏ ý muốn mua thêm bảo hiểm tai nạn, mong được làm việc gấp đôi”
“Có phải tôi cũng nên mua bảo hiểm tai nạn hay không…” Hồ Thử kinh ngạc trừng mắt, lẩm bẩm tự nói.
Thập Phương nói tiếp: “Tôi liền nhắc nhở nó, trước khi muốn thay tiểu Kiều kiếm thành tích thì cũng nên cân nhắc gánh bớt tiền thuê phòng và phí sinh hoạt cùng cậu ta đi đã” Sau khi nghe Thập Phương nhắc nhở, Chó Điên bỗng ý thức được tiền thuê phòng vẫn giao đều đặn cho chủ nhà, nhưng tiểu Kiều chưa từng đề cập qua với hắn vấn đề chia đôi phí ăn ở, cho nên hắn vẫn cứ tự nhiên mà ăn của tiểu Kiều, ở của tiểu Kiều, ngủ của tiểu Kiều…Lúc đó vẻ mặt của Chó Điên hoảng hốt rồi lại ão não, Thập Phương hiện tại nhớ lại, vẫn cảm thấy vô cùng thích thú.
“Bởi thế nên cậu mướn nó?” Hồ Thử không tin Thập Phương lại hảo tâm đến vậy, y chính là kẻ nổi tiếng hà khắc a.
“Sao có thể chứ, là vì thủ lĩnh muốn tôi trông chừng tên đó” Thập Phương hoàn toàn không cần suy xét phủ nhận ngay lập tức.
“『Danh sách』thật sự nằm trong tay Chó Điên ư?” Hồ Thử vỗ mạnh mặt bàn, “Vậy không phải chỉ cần đoạt về là xong rồi sao? Khách khí với nó làm gì” Nghe được lời này, Chó Điên đang lau sàn nhà trước WC chợt quay đầu lại, hai tròng mắt sáng lên, giống như chỉ mong sao Hồ Thử tới đây đoạt để cùng đối phương đánh một trận đã tay.
“Sự việc không đơn giản như vậy, cầm vật kia trong tay không phải chuyện tốt, huống hồ…” Thập Phương chỉ nói đến đó.
Lộc Đầu đặt điếu thuốc trên miệng xuống, giương mắt, “Huống hồ?”
Giơ thẳng ngón trỏ để trước môi, Thập Phương cười ranh ma nói: “Cuộc tán gẫu giữa bằng hữu với nhau đến đây chấm dứt, nói thêm nữa, tôi sẽ phải thu phí tình báo” Lộc Đầu hừ một tiếng, tiếp tục hút thuốc, Hồ Thử cũng thức thời chuyển đề tài.
“A rồi rồi! Gọi món gọi món, tôi muốn hai cái pizza bò và hồng trà chanh…Còn mày?” Hắn hỏi Lộc Đầu.
“Nước soda, sandwich gà xông khói” Lộc Đầu lãnh đạm nói.
“Mày lần nào cũng gọi cùng một món…”
Thập Phương lấy giấy ghi lại món ăn bọn họ gọi, bảo nhân viên đưa đến nhà bếp, lưu lại nói thêm vài câu cùng bọn họ. “Nhắc đến tiểu Kiều” Y vòng vo một hồi mới bắt đầu nội dung câu chuyện, “Có phải cậu ta đã tìm tới Hắc Thiết bán súng ống hay không? Nghe nói là do Hồ Thử anh dẫn đường”
“Không sai, là tôi, nhưng tôi không ngờ cậu ta lại đi thật, trước đó đã nhiều lần nhắc nhở cậu ta rồi” Hồ Thử gãi gãi đầu, thật không có biện pháp với thằng nhóc này. “Nhìn thấy cậu ta trang bị đồ leo núi thì có vẻ là đứa nhỏ trong gia đình khá giả, nhưng lại chơi chung với loại người như Chó Điên, thật không hiểu nổi cậu ta” Hồ Thử nói vậy, nhưng hắn đã quên mất trước khi tiểu Kiều quen biết Chó Điên đã từng qua lại thân cận với hắn. “Mấy tuần nay, gần như mỗi lần gặp là thấy cậu ta sử dụng điện thoại đi động khác nhau, nói là bị cướp rồi, nhưng lại mang bộ dáng hoàn toàn không thèm để ý, thậm chí…”
“Còn thích thú nữa đúng không?” Lộc Đầu nãy giờ vẫn im lặng hút thuốc đột nhiên tiếp lời.
Hồ Thử gật đầu lia lịa: “Đúng đúng! Chính là cảm giác này, rất giống…”
“Rất giống con chó điên kia” Thập Phương bật ra một ngón tay, cuối cùng cũng có thể hình dung tiểu Kiều là người như thế nào rồi.
“Thằng nhóc kia rất nguy hiểm, hơn nữa…” Lộc Đầu ngậm điếu thuốc trong miệng, chỉ chỉ Chó Điên đang đưa lưng về phía bọn họ. Chó Điên mặc dù cầm cây lau nhà, nhưng không cử động, rõ ràng là đang vểnh tai nghe lén câu chuyện của bọn họ.
Phun ra một hơi khói thuốc, Lộc Đầu nói tiếp: “Hơn nữa các người nhìn bộ dáng hiện tại của Chó Điên xem, chắc chắn là đã bị tròng cho cái vòng cổ rổi” Gã giơ lên bốn ngón tay, “Bối cảnh, mưu trí, tính cách, võ lực; chính là bốn yếu tố để có thể xưng bá tại phố Hắc này”
Thập Phương nhướng mày, “Nói về võ lực, đúng là Chó Điên được xưng hạng nhất nhì, anh nói…Ha! Không có khả năng!” Y cười nhạo Lộc Đầu và ý niệm nháy mắt mới hiện lên trong đầu mình, “Bất quá chỉ là tên nhân viên chào hàng bảo hiểm mà thôi, có thể được thành tựu gì? Trừ phi cậu ta muốn lợi dụng Chó Điên để uy hiếp toàn bộ người khu Tây mua bảo hiểm y tế”
“…” Hồ Thử há to mồm, kinh ngạc chỉ vào Thập Phương.
“…” Điếu thuốc của Lộc Đầu rớt xuống mặt bàn.
“Tôi qua bàn khác ghi món ăn” Trầm mặc vài giây sau, Thập Phương thu hồi menu nhanh chóng rút lui.
Cách bàn ăn, Hồ Thử và Lộc Đầu liếc mắt nhìn nhau.
“Lão Lộc…Mày nghĩ lời nói của Thập Phương có khả năng không?” Cảm thấy không giống chuyện xấu, nhưng dường như rất khủng bố.
Lộc Đầu nhặt điếu thuốc, hút một hơi, đỡ trán nói: “Hôm qua mẹ tao có nhắc đến, bà cảm thấy đến tuổi này rồi cũng nên mua bảo hiểm y tế”
Hồ Thử dựa vào lưng ghế sô pha, lẩm bẩm nói: “Có vẻ tao cũng nên mua thêm một phần bảo hiểm y tế…” Mặc dù là chuyện tốt, nhưng quả thật rất khủng bố.
“Đinh linh!”
Ti Đồ đẩy cửa đi vào quán.
Phản ứng cũng y như Hồ Thử, khó hiểu sao hôm nay việc làm ăn tốt đột xuất thế, hắn nghi hoặc nhìn trái nhìn phải.
Trong quán không còn chỗ trống, vì thế hắn chen vào giữa hai cái ghế chân cao ở quầy bar, đẩy khách đang ngồi trên đó, ló đầu hỏi: “Tôi lái xe ngang qua, phát hiện một đống người xếp hàng ngoài cửa, xảy ra chuyện gì vậy?”
Thập Phương đang lau ly trong quầy bar, đầu cũng không ngẩng nói: “Ti Đồ, cho dù là cậu cũng phải ra cửa xếp hàng chờ chỗ ngồi”
Ti Đồ đẩy đẩy viền mũ, nói: “Đừng lãnh đạm vậy chứ, Thập Phương, cho tách Latte đi”
“Tôi không bán cà phê” Thập Phương cự tuyệt một hơi.
“Rõ ràng là quán cà phê…A a, nói cho anh một chuyện rất vui này, tên Gõ Mép Bàn đến từ nội thành kia…”
Thập Phương cắt ngang: “Gõ Mép Bàn?”
“Chính là Kiều Trác Ngôn” Ti Đồ gõ vài cái lên mép bàn, “Tôi vừa mới chở cậu ta đến Bích Tâm tiểu quán, là Bích Tâm khu Đông ấy”
“Bích Tâm?!” Thập Phương kinh ngạc chớp chớp mắt, “Cậu không nói cho cậu ta biết đó là nơi như thế nào sao?”
“Tôi đã nói…Eh? Chó Điên?!” Nói được một nửa, đột nhiên bị người khác tóm bả vai kéo ra sau, quay đầu nhìn lại ra là Chó Điên?! Bởi vì hắn mặc đồng phục của quán Thập Phương, lại đang lau sàn trong xó nên lúc đầu Ti Đồ không chú ý đến.
“Tiểu Kiều ở khu Đông?!” Ngữ khí Chó Điên cấp bách, tình tự lo lắng bộc lộ trong lời nói, tay hắn dùng khí lực khá mạnh, Ti Đồ cảm giác xương vai mình sắp bị bóp nát rồi.
Ti Đồ hất tay hắn ra, xoa bả vai nói: “Không sai, là tao chở hắn đi”
“Ở đâu?” Hắn lại hỏi.
“Bích Tâm tiểu quán, tao vừa mới nói…Ê ê! Chó Điên! Không phải mày muốn đi tìm cậu ta đấy chứ? Dám vào khu Đông, mày muốn nộp mạng hả!” Thấy Chó Điên hỏi xong liền xoay lưng muốn đi, Ti Đồ hảo ý nhắc nhở.
Ranh giới giữa hai khu Đông Tây rất rõ ràng, nội đấu với nhau đã lâu, Chó Điên chỉ cần đi dạo tại đầu phố khu Đông thôi thì tính mạng liền được định đoạt chứ đừng nói đến chuyện bước vào địa bàn thủ lĩnh.
Chó Điên lo lắng tiểu Kiều có thể gặp chuyện bất trắc, nào có tâm tư nghe vào tai nữa, trên cơ bản hắn hoàn toàn không còn tỉnh táo để suy xét, mà trong cơ thể hắn làm gì có thành phần tên gọi “Lãnh tĩnh” chứ, hắn sải bước vọt tới trước bàn bọn Lộc Đầu, trực tiếp nói: “Lộc Đầu, dẫn đường cho tao!”
“Sao mày không tìm Ti Đồ…” Lộc Đầu cũng đâu muốn băng qua dòng nước lũ này, nhưng Chó Điên lại không cho gã con đường cự tuyệt, hắn nhảy lên bàn ăn, túm cổ áo gã.
“Ê ê ê!” Hồ Thử lập tức đứng lên, tay chạm chuôi đao, “Chó Hoang! Mày lại phát khùng cái gì!” Bất chấp cảnh cáo của Hồ Thử, Chó Điên thậm chí không thèm để ý tới sự tồn tại của cửa sổ, hắn “Xoảng!” một cước đá vỡ kính, kéo Lộc Đầu nhảy ra ngoài, nháy mắt chạy xa.
Hồ Thử đứng tại chỗ ngơ ngác vài giây, “Con chó điên kia!” Hắn oán hận chửi, cũng nhảy ra ngoài cửa sổ, truy đuổi.
“Sao lại thế nữa rồi…”
Thập Phương đau lòng nhìn mặt tiền quán vừa mới tân trang lại chưa bao lâu, hối hận sao mình lại đi thuê con chó dại đó chứ. “A Kiệt” Y gọi nhân viên trong quán, “Cửa sổ kính và món ăn của bọn Lộc Đầu toàn bộ tính vào khoản nợ của Chó Điên” Đành phải mua một bộ trang phục hầu gái đem Chó Điên nhét vào thôi, bắt hắn mời chào nhiều khách hàng hơn nữa để bồi thường.
————
Con chó bản thỉu. Từ khi có ký ức tới nay, người khác đều gọi hắn như vậy, một cách tự nhiên, Chó Điên cho rằng có lẽ mình đúng là một con chó thật.
Sau khi chạy trốn tới phố Hắc, hắn quả thực hệt như con chó đi lục lạo thùng rác, xin người ta thức ăn, ngủ bên lề đường lạnh giá, gian nan chen chúc giành lấy một khoảng không gian sinh tồn cho riêng mình trên con phố u ám chẳng thấy ánh mặt trời này.
Vì nửa cái bánh bao mốc meo mà đánh cho lũ đồng bạn muốn tới giành giật bể đầu chảy máu, khi đó, đám người chỉ vào hắn hô: “Mày điên rồi! Mày là con chó dại!” Sau đó, Chó Dại, trở thành xưng hô người khác dành cho hắn.
Tiếp đó hắn có năng lực, có sức mạnh một kích chém rụng đầu đối thủ, người trên con phố này bắt đầu xưng hắn là Chó Điên. So với những cái khác, hắn thích nhất biệt danh này, nghe vào có loại khí khái cuồng vọng gan dạ, vì thế nhận định “Chó Điên” là tên mình.
Nhưng phần lớn người phố Hắc khi gọi hắn “Chó Dại”, “Chó Hoang” đều mang theo sự khinh thường châm biếm, cười hắn điên, chửi hắn bệnh hoạn, thấy hắn xuất hiện liền đóng sầm cửa lại, làm như trên mình hắn mọc nhọt thối rữa, lại còn bọ chét khắp người.
Mọi người đều cho rằng hắn không ngủ, nhưng đâu biết nguyên do hắn ngủ không được, ai dư hơi đi để ý đến con chó hoang dơ bẩn bên lề đường chứ? Chỉ có tiểu Kiều, người thanh niên đến từ thành phố lớn kia, nghiêm túc gọi hắn “Chó Điên”, không bao giờ cười nhạo hắn, một lần cũng không.
“Hộc! Hộc…”
Cảnh phố trước mặt lướt qua thật nhanh, Chó Điên khàn giọng thở dốc, mồ hôi theo lọn tóc bay ra, từng bước nặng nề vang vọng trong con đường ngầm, hắn từ đường ngầm băng qua đường tàu điện tượng trưng cho ranh giới nằm cạnh khu Đông.
Sự xuất hiện của hắn lập tức dẫn tới chú ý của cư dân khu Đông, từ hai thanh đao Bowie giắt bên hông hắn, mọi người nhận ra hắn chính là nhân vật đau đầu có tiếng khu Tây – Chó Điên tiếng xấu vang danh.
Tin tức thoáng chốc lan truyền rộng rãi, những kẻ thích gây chuyện kết bè kết phái tiến lên bao vây, chừng hai mươi tên liên tục xuất hiện vây hắn tại đầu phố.
“Chó Dại! Mày xâm nhập khu Đông có mục đích gì?!”
“Ha ha! Chó con, không phải mày bị lạc đường đấy chứ…”
“Ồn chết đi ồn chết đi! Chớ cản đường! Muốn chết à!” Chó Điên vung lưỡi đao đe dọa, hắn hung ác nhếch miệng, giống như ác khuyển grừ grừ địch thủ.
“Thình thịch! Thình thịch!” Huyết dịch bắt đầu lưu động như hóa thành ngọn lửa, thiêu đốt bừng bừng trong thân thể, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, khiến người ta bất an.
“Muốn đánh thì cùng lên đi, lão tử không dư thời gian lãng phí với lũ tép riu tụi mày!”
———–
Tiểu Kiều do dự hồi lâu, rốt cuộc lấy hết dũng khí, gắp một miếng phổi phu thê* đưa vào miệng. [*một món cay Tứ Xuyên, nguyên liệu chủ yếu là thịt bò, cho thêm phổi, tim, lưỡi. Xem hình minh họa bên dưới]
“Hô, hô…Ăn ngon! Ăn ngon nhưng cay quá!” Vị cay xé của hoa tiêu* xông lên khoang mũi, tiểu Kiều bị sặc vội vàng rót trà uống, cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ cay. [*tiêu núi, xem hình minh họa bên dưới]
“Cậu ăn cay không được sao? Thế thì thật đáng tiếc, phổi phu thê chính là món ăn nổi tiếng của Bích Tâm tiểu quán” Người đàn ông mặc tây trang đen như mực ngồi đối diện bàn ăn khẽ cười, cũng gắp một ít bao tử bò cay đỏ vào chén.
“Tôi…tôi