Từ thế giới yên bình thả người nhảy vào quốc gia hắc ám của Chó Điên, lần thể nghiệm nhảy bungee này tiểu Kiều không hề trang bị cáp an toàn, từ ngày đặt chân vào trạm Quỷ Cổ cậu đã không có ý định quay đầu lại.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Trong chăn đồng thời vươn ra hay cánh tay, cái ở gần hơn vượt lên trước giành ấn tắt chuông đồng hồ báo thức, trở mình ngủ tiếp.
“…Chó Điên” Một người bị ôm trong ngực, đẩy đẩy cái người đang muốn hấp lại giấc ngủ kia.
“Ưm ưm, trời còn chưa sáng…” Cọ cọ.
“Anh sẽ bị trễ”
“Ưm ưm ưm…Ai quan tâm chứ…” Cọ đến vị trí tốt, tiếp tục ngủ.
“Sẽ bị trừ tiền lương đó”
“…” Sau ba giây yên lặng, hất chăn bông ra, Chó Điên hùng hùng hổ hổ nhảy xuống giường, “Tên vắt cổ chày ra nước Thập Phương này, quỷ cay nghiệt! Dám trừ tiền lương ta liền chém gã!” Bất hạnh thay, Thập Phương đương nhiên dám, không chỉ là chủ thuê mà còn kiêm chủ nợ nữa, đối với Chó Điên mà nói, quỷ cay nghiệt trong miệng hắn so với thủ lĩnh khu Tây thậm chí còn vĩ đại hơn.
“Hiện tại mấy giờ?” Chó Điên tiện tay mò mẫm một cái quần tứ giác mắc trên mép giường, để sát vào mũi ngửi. “Đây là của ai…”
“Tám giờ rưỡi” Tiểu Kiều giật lại cái quần lót trong tay hắn, “Nó là của tôi”
“Khó trách thơm như vậy” Chó Điên cười hề hề, kéo gáy tiểu Kiều đòi hôn chào buổi sáng.
Sau đêm đó, bọn họ hiển nhiên đã phát triển thành loại quan hệ này.
Chó Điên không thể gọi là một tình nhân tốt, tùy hứng làm bậy, trong xương cốt căn bản không có loại thành phần ôn nhu săn sóc, thường xuyên phát tình mọi lúc mọi nơi, hạ thủ ngang ngược bá đạo, khiến tiểu Kiều than thở chịu hết thấu.
Hắn không phải là tình nhân tốt, nhưng hắn là một tình nhân nghiêm túc, bất kể động cơ lúc đầu là gì, hắn quả thực bắt đầu quyết tâm nỗ lực dành dụm tiền, sáng sớm làm công trong quán Thập Phương, xế chiều làm việc ở quán Teppanyaki, thỉnh thoảng kiêm luôn chức bảo tiêu sòng bạc, cũng rất siêng năng nhận công tác ủy thác, không chỉ dựa vào song đao, mà còn phải dùng hai tay để kiếm được một nơi sinh tồn tại phố Hắc này.
Bộ dáng ra sức làm việc của hắn khiến người phố Hắc kinh hô, con chó điên này…Điên thật rồi sao?!
“Ăn sáng ăn sáng ăn sáng!” Đánh răng rửa mặt sạch sẽ xong ra khỏi phòng tắm, Chó Điên chỉ mặc một cái quần tứ giác luôn miệng la hét.
Nửa cái trứng rán cùng thịt xông khói kẹp giữa hai miếng bánh mì nướng tỏa hương ngào ngạt đã được bày sẵn trên bàn xếp chờ hắn.
“Chờ chút nha, cà phê chưa pha xong” Tiểu Kiều mặc một cái quần ở nhà, cởi trần tựa người bên tủ lạnh, cầm trong tay một xấp văn kiện xem không chớp mắt, vẻ mặt trầm tư như đang lo lắng chuyện quan trọng.
Buổi sáng càng trở nên tuyệt mỹ hơn!
Chó Điên không nhào vào bàn ăn mà lại đi về phía tiểu Kiều, ôm eo cậu, cắn lên vai một cái, “Bữa sáng của tôi!”
Tiểu Kiều đặt văn kiện xuống, rụt vai cười khẽ, “Ha hả, xin đừng ăn tôi”
“Đây là cái gì?” Chó Điên mẫn tuệ phát hiện ra động tác giấu diếm của cậu, nghiêng đầu hỏi.
“Muốn thay đổi khách hàng hưởng lợi từ người chết mà thôi” Tiểu Kiều cười đẩy hắn, “Mau thay y phục, ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài”
Chó Điên bất mãn lầm bầm, “Công tác, công tác, trong đầu tiểu Kiều đầy công tác” Gãi gãi bụng, hắn ngồi vào bàn ăn phần điểm tâm của mình.
Tiểu Kiều giật mình, “Nói cho anh biết nha” Cậu ngồi đối diện Chó Điên, “Ba tôi cũng là nhân viên bảo hiểm đấy”.
Chó Điên giương mắt, “Ba tiểu Kiều cũng là tiểu Kiều?”
“Đâu phải tất cả nghiệp vụ viên đều gọi là『tiểu Kiều』” Tiểu Kiều nghe xong quả thật vừa bực mình vừa buồn cười, “Nhưng đúng là lúc ba tôi còn trẻ cũng được gọi『tiểu Kiều』” Bởi vì đều là họ Kiều như nhau.
“Ông thật sự là một người cuồng công tác, tiếp điện thoại liên tục không ngừng, trong đầu toàn là chiêu dụ mời chào, ngay cả tôi là con trai mà mỗi tháng gặp ông cũng chả được mấy lần…” Khi cậu còn là thiếu niên từng phát thệ, tuyệt đối không bao giờ trở thành người cha như vậy, nhưng bất tri bất giác đã bước theo dấu chân của ông ấy.
Điện thoại, bưu kiện, tin nhắn trả lời không hết, còn quá nhiều đôi tay chờ cậu nắm, còn quá nhiều gia đình cần cậu viếng thăm, công tác của nghiệp vụ viên bôn ba như ngựa không ngừng vó, thường xuyên bị bên ngoài cho rằng bọn họ vì thành tích mà đem người nhà vứt ra sau đầu.
Mãi đến khi bản thân đứng ở thân phận đồng dạng, cậu mới hiểu được, ba không có khả năng quên bọn họ, người đàn ông bận rộn kia vẫn đặt gia đình này trong lòng. Lúc trước không thông cảm, nhưng nay cuối cùng cũng hiểu rõ.
Tiểu Kiều sau một lúc suy nghĩ, nói: “Gần đây đẩy mạnh phát triển tương đối thuận lợi, vì thế thời gian nhàn rỗi quả thực có giảm đi, tôi sẽ điều chỉnh công tác biểu lại” Xin công ty “Đi công tác” ở phố Hắc, cậu không cần mỗi ngày phải trở về nội thành dự buổi họp sớm, vốn mỗi tuần cố định cần phải hồi báo một lần, nhưng kì thực cũng có thể dùng internet theo dõi tin tức, đổi thành một tháng về một, hai lần; tiết kiệm lộ trình và chi tiêu, chuyện vặt trong công ty có thể giao cho trợ lý, khách hàng nội thành đã có các tổ trưởng tín nhiệm hỗ trợ…Hiểu thì hiểu, nhưng vẫn không muốn hoàn toàn trở thành ba mình, ít nhất cũng phải bỏ thêm thời gian ở cùng Chó Điên.
Chó Điên há miệng cười, “Tiểu Kiều tốt nhất, ngủ thật ngon ôm thật thích còn hôn thật tuyệt nữa”
“Anh cũng rất tốt a” Tiểu Kiều cười.
Nếu có thể ăn nhanh thêm chút sẽ càng tốt hơn, chín giờ đi làm, Chó Điên sắp trễ rồi!
Sau khi tiễn Chó Điên đi làm, tiểu Kiều đem nội y, drap giường bẩn ném vào máy giặt, dọn sạch rác ở phòng tắm và nhà bếp, thay áo sơmi chuẩn bị ra ngoài.
Sáng nay có ba khách hàng cần gặp, Lộc Đầu hẹn cậu gần tối đến “Sao Thủy” bàn một phần hợp đồng, tủ lạnh đã hết sạch, phải đi chợ mua thêm thức ăn…Bận quá, bận quá, nhưng thật vui vẻ.
Mỗi ngày đều phong phú như vậy mới là nhân sinh chân chính.
Tiểu Kiều vừa xách cặp công văn đi ra đường, vài hộ gia đình trong “Hang ổ” bèn nhiệt tình chào hỏi cậu.
“Đ* mẹ mày! Đêm qua tụi mày làm cmn om sòm, có để cho người ta ngủ không hả!
“Ý tứ giùm bố cái! Thiếu đ*t hả!”
“Vô cùng xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý âm lượng” Tiểu Kiều mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xin lỗi.
Phía sau vang lên tiếng kèn, một chiếc taxi sáu chỗ gắn tượng quỷ đỏ như máu trên mui giảm tốc độ bên cạnh cậu.
Ti Đồ hạ cửa kính xe ló đầu ra, đầy đẩy vành mũ, nói: “Gõ Mép Bàn, muốn đi đâu sao? Tôi đưa cậu một đoạn” Tiểu Kiều bất ngờ nhướng mày, “Đưa tôi một đoạn? Hiếm có a”
“Tôi muốn nghe thử định tồn lần trước cậu đề cập” Ti Đồ chỉ vào ghế sau, nháy mắt, “Có lên hay không?”
Đã có người nguyện ý chở mình miễn phí một đoạn thì cần gì phải đi bộ nữa. Tiểu Kiều mở cửa sau, ngồi vào xe, “Làm phiền rồi! Tôi muốn đến công xưởng của Hắc Thiết”
“Cậu còn dám đến tìm lão hả!” Ti Đồ chịu hết nổi lắc đầu, đạp chân ga, xoay vô lăng.
Nhưng sao lại diễn biến thành thế này…Tiểu Kiều nghiêng đầu suy tư, động tác này của cậu là do bị ảnh hưởng từ Chó Điên.
Ti Đồ không chở cậu đến công xưởng buôn lậu súng ống của Hắc Thiết, taxi đầu quỷ đỏ dừng trước một tòa cao ốc văn phòng bỏ hoang, đây là nơi u ám nhất phố Hắc, bụi đời, ma túy, tội phạm truy nã hội tụ, lề đường rác chồng chất, trong không khí tràn ngập mùi thi thể thối rữa, cảnh vật dơ bẩn hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, cho dù là Chó Điên, bình thường cũng sẽ không lui tới chỗ này. Lúc tiểu Kiều mới đến phố Hắc, người dẫn đường Lộc Đầu đã từng dẫn cậu đi xung quanh một lần.
Tiếng động cơ ôtô ngừng lại, chừng mười tên cao to tay cầm súng tự động đi ra từ cao ốc, rõ ràng có ý đồ bất thiện.
“Ti Đồ?”
“Xin lỗi” Ti Đồ đẩy đẩy vành nón, “Đây là công việc” Đang nghi hoặc thì Ti Đồ mở khóa ô tô, tên cao to từ bên ngoài kéo cửa ra, chỉa hai khẩu súng vào trong buồng xe.
“Xuống xe!” Đối phương quát lên.
Tiểu Kiều không có lý do không nghe theo, cậu cố gắng dùng tốc độ chậm nhất bò xuống xe, dư quang khóe mắt liếc trộm khắp nơi, ghi nhớ cảnh phố xung quanh.
Cậu vừa xuống xe, đám người kia liền ba chân bốn cẳng bẻ ngoặc tay cậu ra sau lưng trói lại, trùm túi đen lên đầu, cặp công văn cũng bị đoạt đi.
Ti Đồ huýt sáo, nói: “Công việc kết thúc, hàng hóa『Kiều Trác Ngôn』vận chuyển thành công”
“Vận chuyển viên” Ti Đồ, bất kể là vàng thỏi, tên lửa đạn đạo hay một người trưởng thành còn sống, nếu thù lao vừa ý, hắn liền sẵn lòng mang tới đúng giờ.
Tên cao to đưa cho hắn một gói giấy lớn đựng tiền mặt, sau khi xác nhận số tiền không thiếu, Ti Đồ khởi động máy, “Vậy, Gõ Mép Bàn, cậu bảo trọng!” Hắn dùng ngữ điệu như tiễn bạn thân đi du lịch cáo biệt tiểu Kiều, từ kính chiếu hậu đưa mắt nhìn đám cao to mang đối phương vào cao ốc bỏ hoang.
Tiểu Kiều nghĩ, quả thật cậu đã quá khinh thường con phố này rồi, bởi vì ấn tượng đối với Ti Đồ không tệ, trên đường tuy cảm thấy thái độ đối phương khác thường, nhưng lại không kịp thời đề phòng.
Như vậy cũng tốt, sau này khi Hồ Thử muốn than phiền, cậu sẽ không phản bác câu nào nữa.
Vì muốn bản thân an toàn, tiểu Kiều tận lực biểu hiện phục tùng, không giãy dụa không ầm ĩ, mặc bọn cao to mang cậu vào cao ốc bỏ hoang. Cửa cuốn sắt sau lưng cậu ầm ầm hạ xuống, tên cao to túm cậu trèo lên bậc thang, lên cao chừng ba tầng lầu, hai chân lại đạp lên đất bằng lần nữa, tiếp theo cậu bị đẩy từ phía sau, ngã xuống nền xi măng cứng ngắc lạnh lẽo.
Bao trùm đầu bị giật ra, hai mắt tiểu Kiều gặp sáng nheo lại, những tên đó không nói hai lời, tới quyền đấm cước đá một trận.
Cả tầng lầu mấy trăm mét vuông hoàn toàn không ngăn phòng, xà ngang và vách tường phủ xi măng, nhô cả cốt thép ra ngoài. Trong tầng lầu trống trãi, đột nhiên đặt một cái ghế salon thuộc da dài đỏ sậm, cạnh chân ghế chồng chất rất nhiều manga, máy game và đồ ăn vặt, giống như trụ sở bí mật của một thiếu niên lông bông trốn nhà.
Trên ghế salon đích xác có một thiếu niên bộ dáng học sinh cao trung đang ngồi, mặc đồng phục trường quốc học nổi danh nội thành, nhưng tiểu Kiều khẳng định đối phương chả phải là học sinh ưu tú gì, cái khác không nói tới, hiện tại đang là thời gian lên lớp.
Người nọ lên tiếng, “Kiều Trác Ngôn?”
Bụng bị đạp một cước thật mạnh, “Ưm!” Tiểu Kiều cuộn tròn thân thể, đau đớn ho khan, “Đúng, đúng vậy”
“Sự kiên nhẫn của tao có hạn, vì an toàn của bản thân mình, hy vọng mày có thể trả lời thành thật” Đám người ngừng đánh, thiếu niên đứng dậy, tiến lên nắm cổ áo cậu, chỉ dùng sức một tay đã nhấc được cậu lên, “Danh sách Chó Điên lấy đi hiện đang nằm trong tay mày phải không?”
Lại là “Danh sách”? Tiểu Kiều nhất thời có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, “Không có trong tay tôi, tôi cũng không biết nó là cái gì” Cậu nói.
“Mày là con chó cái hắn nuôi, hắn sao có thể không nói cho mày biết được?” Đối phương không tin lời cậu nói.
Cái gì? Hiện tại toàn bộ người phố Hắc đều biết quan hệ của cậu và Chó Điên rồi sao?! Quên từ “Chó cái” này đi, làm cho rõ ràng ai nuôi ai nha, tiền nhà và tiền Chó Điên nợ Thập Phương đều do một tay mình trả mà.
“Anh ta từng đề cập với tôi một lần, nhưng không có nói tường tận, tôi cũng không muốn truy hỏi…Thật sự không ở trong tay tôi” Cậu báo cáo chi tiết.
Thiếu niên liếc ra sau, mấy tên cao to kia lục tung tất cả đồ vật trong cặp công văn cậu, thậm chí cắt lớp da, phanh thây cả cái cặp công văn, văn kiện và vật linh tinh bên trong rơi lả tả trên sàn.
“Thiếu chủ, tìm được cái này” Tên cao to đem điện thoại đi động, laptop và USB đưa cho hắn.
“Còn bảo không có” Thiếu niên nhận lấy, chỉ chỉ tiểu Kiều, nói: “Trói lại!” Đám người kia dùng dây câu cá trói tiểu Kiều thật chặt, vài cái chân đạp lên người cậu, khiến cậu ngay cả động một ngón tay cũng không thể.
Thiếu niên nhấc chân ngồi lên ghế salon, rút pin di động của cậu, bẻ SIM ra làm hai, lôi thẻ nhớ bên trong ra, khởi động laptop của hắn, đọc số liệu bên trong thẻ nhớ và USB. “Chậc chậc, mấy thứ này là cái quái gì…” Tiểu Kiều không nói nửa lời, “Danh sách” hả, trong laptop tao đúng là có một đống danh sách hợp đồng bảo hiểm đó, từ từ tìm đi!
Thời gian chậm rãi trôi, qua vài giờ, tiếng gõ bàn phím của thiếu niên càng lúc càng nôn nóng, số liệu cùng bảng biểu báo cáo chi chít chằng chịt trong máy tính tiểu Kiều chà sạch kiên nhẫn của hắn.
“Đủ rồi! Ít giở trò, rốt cuộc danh sách ở đâu?!” Thiếu niên ném laptop xuống đất, chỉ vào cậu lớn tiếng chất vấn.
Tiểu Kiều thở dài, “Đã nói tôi không có” Duy trì tư thế không thể động đậy trong thời gian dài, tứ chi đau nhức, nửa thân thể bên phải dán vào nền xi măng lạnh lẽo gần như mất cảm giác.
“Không nói hả?” Thiếu niên nháy mắt với thủ hạ.
Xà ngang trên trần nhà nhô ra một cái ròng rọc kim loại dùng để treo vật nặng, trên đầu sợi xích sắt có mắc một cái móc câu, tiểu Kiều rất nhanh liền hiểu được cách sử dụng của nó.
Bọn thủ hạ dùng nó móc vào dây câu ni lông trên người cậu, rồi kéo đầu xích sắt khác, treo cậu lên.
“Ưm ưm!” Dây câu chịu lực cắt vào thịt, cơn đau khiến cậu run rẩy một trận. Thủ đoạn tra tấn người của xã hội đen, xem như hôm nay cậu đã được mở mang tầm mắt!
Xích sắt đung đưa loảng xoảng, tiểu Kiều bị treo lên chỗ cao nhất của ròng rọc. Thiếu niên kia ở dưới lại hỏi: “Giao hay không?”
Tiểu Kiều thật sự phát điên, thằng nhóc chết tiệt này! Nghe không hiểu tiếng người sao?! Toàn thân đau đớn, trong lòng bứt rứt, liền không thể khống chế âm lượng được nữa. Cậu mắng to: “Thằng quỷ chết tiệt này! Lục cũng cho mày lục rồi, đánh cũng cho mày đánh rồi! Danh sách quái quỷ gì gì đó tao không biết, nghe không hiểu hả!” Cậu giận dữ ra sức lung lay cơ thể, ròng rọc trên xà nhà vang lên ken két. “Ai quan tâm nó là chính khách nhận hối lộ hay giao dịch hạt nhân gì, tao mới không cần cái thứ danh sách chó má đó! Phố hắc phố hoa khu Đông khu Tây quan hệ gì tới tao? Nắm quyền trong tay mà ngay cả cơm cũng phải đi giành giật! Có thấy phiền không a!” Người phố Hắc coi cậu như khách ngoại lai, cậu cũng vui vẻ làm một người bàng quan, ngoại trừ Chó Điên thì tất cả chuyện khác đều không can hệ đến cậu, cậu chỉ muốn bàn thành công từng bản hợp đồng mà thôi.
“Đầu óc mày bị kim chích sao? Đã nói không nằm trong tay tao! Không là không, cho dù giết tao cũng moi không ra đâu!” Thở thở thở, đã lâu rồi không mắng người, suýt nữa ngạt khí.
“Không thể nào! Tao phái người theo dõi mày, cũng lục tung phòng Chó Điên nhưng vẫn không phát hiện…” Thiếu niên kinh ngạc lắc lắc đầu.
Thì ra theo dõi và xâm nhập nhà cậu đều là thủ hạ của thằng này.
Người nên thấy kì quái phải là bản thân cậu mới đúng! Sau khi chuyển vào phòng Chó Điên, gần như đem cả căn phòng lật tung sửa sang một trận, nhưng chưa từng phát hiện thứ gì nào