“Hôm nay là cái ngày xui xẻo quỷ quái gì thế này…” Gã đàn ông lắc lắc cổ, mất kiên nhẫn xoa xoa gáy.
Không nhớ rõ tên thật của chính mình, ở khu Tây, mọi người gọi hắn là “Chó Điên”.
Đúng như cái tên, gã đàn ông một đầu tóc ngắn nâu sẫm rối nùi hỗn độn, bộ dáng chẳng khác con chó lang thang bên đường là mấy, hai tròng mắt màu lam lục tuyệt đẹp mệt mỏi rã rời, bọng mắt thâm quầng trầm trọng che giấu đi phong thái trên gương mặt đẹp trai, vẻ mặt của hắn lúc nào cũng đọng lại sự khó chịu phiền chán đối với mọi sự vật, động tác giơ tay nhấc chân phát ra vẻ ngông cuồng khiến người ta tránh xa…Hắn không chỉ là một con chó hoang, mà còn mắc bệnh dại nữa.
“A a a a, phiền muốn chết!”
Đối với thanh niên áo đỏ từ cái thang cứu hỏa lầu ba đột ngột nhảy xuống chắn ngang đường đi của hắn, Chó Điên liền nhe nanh trắng ra đe dọa.
“Rốt cuộc cũng tìm được mày, Chó Hoang” Người này mặc cái áo gió ngắn màu đỏ sậm, nổi bật như một vết máu trên nền gạch men, hắn vén lọn tóc rũ xuống trán ra, mái tóc đen chạm vai gần như muốn hòa vào bóng tối sau lưng.
“Đáng ghét! Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!” Chó Điên nôn nóng liên tục lắc lư thân thể, “Rõ ràng là con sói, lại như chó vẫy đuôi mừng chủ, thối chết được! Ngửi phải mùi thối trên người mày, cơm tối chắc chắn là ăn không vô” Hai người này quen nhau đã nhiều năm, nhưng tới giờ vẫn không phải quan hệ thâm giao gì. Lời vừa dứt, Chó Điên đã rút hai cây đao Bowie cán đen từ sau thắt lưng ra, lưỡi đao dài chừng một thước, mũi đao giương lên như nụ cười khẩy khinh nghễ trên mép con linh cẩu.
“Cút ngay! Súc sinh, nơi này không phải địa bàn của mày” Chó Điên lớn tiếng gào thét, song đao chém vào không khí, hắn nheo lại đôi mắt nguy hiểm, như con sư tử mạnh mẽ bảo vệ lãnh thổ bị xâm phạm của mình.
Đối với cơn thịnh nộ của Chó Điên, người đàn ông bị gọi là Sói vẫn lãnh tĩnh như bức tường băng, “Chó Hoang, giao đồ ra đây” Giọng hắn không chút ngập ngừng, trên mặt không thấy nửa phần biến hóa.
“Sủa lớn thêm chút, tao nghe không rõ ~ ~ ~” Kéo dài âm cuối, Chó Điên giơ ngón tay trái lên cố tình ngoáy ngoáy lỗ tai.
Vẻ mặt Sói vẫn cứng ngắc như cũ, song hai tay đã chạm vào chui đao.
“Mày hiểu quy củ của phố Hắc chứ, Chó Hoang, mày không nên hợp tác với người bên ngoài” Lời nói vừa dứt, vẻ mặt Sói nháy mắt chuyển lạnh, đôi mắt lam lộ ra sát ý thấu xương, “Cảnh báo lần cuối cùng, giao đồ ra đây!”
“Thằng súc sinh đến từ khu Đông kia, dựa vào cái gì mà dám hô to gọi nhỏ ở khu Tây chứ! Cút khỏi phố tao ngay!” Chó Điên nghênh đón tầm mắt đối phương, vẻ mặt nhe răng trợn mắt có vài phần dữ tợn.
Ánh sáng bị cao ốc hai bên che khuất, đối lập với cái nắng chói chang giữa trưa, trong con hẻm chật hẹp đặc biệt âm u ẩm ướt, hai gã đàn ông một kẻ định cư tại khu Tây, kẻ kia đến từ khu Đông, ánh mắt đối lập giữa sự điên cuồng và rét lạnh của bọn hắn va chạm nhau, bắn ra tia lửa vô hình.
“Chết đi! Chết đi chết đi chết đi!”
Tính tình Chó Điên nóng nảy, không bao lâu sau thì mất kiên nhẫn, hắn hạ thấp thân trên nhào vào đối phương, đầu gối vừa nâng lên, Sói cũng rút vũ khí ra, là thanh đao võ sĩ Nhật Bản dài gần một thước, có thể chém người ta chết toi trong nháy mắt. Trên bức tường lạnh lẽo trong con hẻm nhỏ, hàn mang lưu chuyển như nanh sói.
Hai tay cầm đao, Sói nhảy lên phía trước hai bước, áp lực gió từ lưỡi đao dài tỏa ra đâm hai má đau nhói, từ phía trên Chó Điên chém xéo xuống. Thanh đao võ sĩ này của hắn, chiều dài cùng độ cong nhỏ của lưỡi đao được thiết kế ra nhằm chém vào eo người, nếu không kịp thời né tránh, thân thể khẳng định sẽ như cây mía bị chặt làm hai khúc.
“Ha ha ha!” Chó Điên cười điên cuồng, đao Bowie trong tay so với đao võ sĩ của Sói có thể ví như chó Maltese nhỏ bé sủa chó Berger Đức vậy, nhưng vẻ mặt hắn lại rất tự tin rằng mình sẽ không bại.
Đối mặt với trường đao bổ về phía mình,