“Hồ Thử đại ca…” Tiểu Kiều chớp mắt vài cái, ngẩng đầu, ngượng ngùng gãi gãi mặt, “Ngài Chó Điên, anh ấy…Hình như ngủ rồi”
“Cái gì?”
“Làm sao có thể?”
Nghe vậy, Lộc Đầu cùng Hồ Thử đồng loạt đứng lên, rướn người thò đầu qua mặt bàn xem. “Tôi chưa từng thấy bộ dáng nó ngủ, nghe đồn Chó Điên trước giờ không ngủ được” Chó Điên vùi mặt vào giữa hai chân tiểu Kiều ngủ say sưa, lắc lắc liên tục mấy cái cũng không chịu tỉnh. Mí mắt mỏng manh bao phủ sự ngông cuồng trong con ngươi hắn, khóe miệng hắn nhếch lên, xoang mũi vang lên tiếng ngáy khẽ, mái tóc rối tung, gương mặt say ngủ hệt một đứa nhóc lớn đầu thỏa mãn.
“Làm gì có ai không ngủ được chứ” Tiểu Kiều bật cười, “Đánh thức anh ta dậy trước đi” Nghe vậy, Thập Phương đi qua ngăn cản: “Tuyệt đối đừng kêu nó dậy, Chó Điên mà bị đánh thức còn khủng bố hơn C4 nữa” Y chỉ chỉ ra ngoài đường phố, “Tiểu Kiều, giúp một việc, mang nó trở về『Hang ổ』đi”
“Hang ổ?” Đó là địa danh sao? “Nhưng mà…” Tiểu Kiều có chút khó xử, cậu vất vả lắm mới khơi gợi được hứng thú của Lộc Đầu, đâu chịu để con vịt đã lên tới miệng bay mất được chứ…Nhưng ngẫm lại, ở đây mình là ma mới, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải giành được hảo cảm và tín nhiệm của dân bản xứ.
Vì thế cậu đổi giọng: “Được, nhưng tôi không biết anh ta ở đâu”
“Cậu nhất định sẽ tìm được” Thập Phương nháy mắt với Hồ Thử, ra hiệu hắn không cần giúp đỡ, phất tay sai hai nhân viên tới đỡ Chó Điên.
Hai người kia vừa chạm đến bả vai Chó Điên, hắn lập tức theo phản xạ ôm lấy tiểu Kiều, giống như đứa bé sợ bị đoạt mất món đồ chơi, hai tay siết chặt eo tiểu Kiều. “Ưm…Đừng ồn ào..” Hai má vô ý thức cọ sát vào bụng dưới cậu, lẩm bẩm vài lời nói mớ vô nghĩa.
Tiểu Kiều vô cùng xấu hổ, cùng hai người kia vừa đẩy vừa kéo, dùng hết sức lực cuối cùng cũng đem được con chó hoang này cõng trên lưng mình. “Hô, được rồi…Hồ Thử đại ca, ngài Lộc Đầu, chúng ta liên lạc sau”
“Cậu không có vấn đề gì chứ?” Hồ Thử chỉ vào Chó Điên trên lưng cậu, lo lắng hỏi.
“Em nghĩ sẽ không có vấn đề gì” Tiểu Kiều xốc thân thể đang trượt xuống của Chó Điên, nặn ra vẻ mặt tươi cười.
“Thế này” Lộc Đầu búng một cái vào bản kế hoạch bảo hiểm nhân thọ cậu đưa, “Lần sau sẽ nghe cậu thuyết minh lần nữa”
“Được” Tiểu Kiều nở nụ cười tươi sáng lạn, biểu lộ không sót ý đồ,
Muốn qua lại với người phố Hắc, thì phải đem tất cả mọi chuyện thậm chí ngày tháng năm sinh của mình dán lên trán, quang minh chính đại biểu lộ ra ngoài, còn không thì phải như Ảnh đế khoác mặt nạ che giấu đến độ gió thổi không lọt, tiểu Kiều chọn cách đầu tiên.
Cậu khiêng Chó Điên lắc qua lắc lại bắt đầu đi, Thập Phương tự tay mở cửa cho cậu.
“Lần sau, tôi cũng muốn nghe kiến nghị bảo hiểm nhân thọ của cậu một chút” Thập Phương nói.
Tiểu Kiều trưng ra nụ cười mà cậu đã luyện đi luyện lại trước gương rất nhiều lần, “Lúc nào cũng có thể bỏ thời gian ra cho ngài” Cẩn thận xuất ra quân cờ đầu tiên, trước mắt xem như đã hạ chính xác.
———
Chó Điên mơ thấy mình bập bềnh trên mặt biển, hắn là một con rái cá, dùng bọt sóng làm giường, thân thể nho nhỏ nương theo sóng lớn trôi đi, gõ cạch cạch cạch lên con sò trên bụng.
“Cach cạch cạch, cạch cạch cạch…”
Tiếng gõ cứ theo quy luật lặp đi lặp lại trong đầu hắn, hôm nay khác với ngày thường, nệm giường đặc biệt ấm áp thư thái! Cho dù tạp âm không lúc nào ngừng vang lên trong đầu, cũng vô phuơng quấy rầy mộng đẹp của hắn.
Trong giấc mộng, Chó Điên xoa nhéo chiếc gối nằm của hắn mấy cái, mềm mại mà đàn hồi, giống như túi chờm nóng trong mùa đông tỏa ra nhiệt độ làm lòng người an tĩnh, nằm lên vô cùng khoan khoái, hơn nữa, hắn cũng sắp ăn được con sò ngon lành kia rồi…Trải qua một phen phấn đấu, rái cá biển rốt cuộc cũng sắp cạy được lớp vỏ cứng, đúng lúc này, tiếng gõ đột nhiên dừng lại, hắn nghe có người kêu to tên hắn.
“Ngài Chó Điên, anh muốn dậy hả?”
“Ưm ưm ưm…Con sò…” Chó Điên cọ cọ “Gối nằm”, lưu luyến mộng đẹp của hắn.
“Con sò?”
“Thiếu chút nữa đã cạy được rồi…”
“Anh muốn mượn cây kềm không?”
Vung tay, “Không có hứng thú…Eh?” Mở mắt, hắn đột nhiên từ trong cảnh mộng nhảy ra ngoài thực tế. Tốn thêm mấy giây nữa, Chó Điên mới kịp phản ứng mình không ở trên biển, mà đang ở trong một căn phòng nhỏ, trên người cũng không có móng vuốt và lông dày như rái cá biển, nhưng gối nằm rất thích, thế này cũng đủ rồi…Chó Điên vừa nghĩ thế, mí mắt lại từ từ rũ xuống.
“Ngài Chó Điên, chào buổi sáng”
Thanh âm rất không thức thời lần thứ hai kéo hắn ra khỏi đại dương trong mộng, Chó Điên mở một con mắt ra nhìn lên, hại hắn không ăn được sò chính là một thanh niên tóc đen bộ dáng tuấn tú, hai tròng mắt màu hổ phách như đá quý, tinh khiết đến độ liếc một cái liền có thể nhìn thấu, ẩn giấu cá tính khiến người ta nghiền ngẫm.
Trên người thanh niên có một mùi hương rất dễ chịu, mặc dù mộng đẹp nhiều lần bị quấy nhiễu, nhưng kì quái là Chó Điên vẫn duy trì được tâm tình tốt, không có ý định một đao cắt nát yếu hầu đối phương.
“A? Ngươi là ai thế?” Chó Điên mơ mơ màng màng hỏi.
“Kiều Trác Ngôn, tiểu Kiều, chúng ta đã từng gặp nhau tại quán của Thập Phương” Đối phương hồi đáp.
“A a a…Ngươi vô nhà ta làm gì?”
“Trước khi giải thích, ngài Chó Điên, anh có thể đứng lên trước không?” Tiểu Kiều nhíu mày, biểu tình có chút bất đắc dĩ, “Tôi vô cùng muốn đi WC, sắp nhịn hết nổi rồi”
“Đứng dậy?” Chó Điên khó hiểu trừng lớn hai mắt, cuối cùng cảm thấy góc độ của mình không đúng lắm. Tiểu Kiều nằm úp sấp trên giường, một tay chống thân thể, nghiêng người cùng hắn nói chuyện, mà hắn phải ngửa cổ, mới có thể nhìn thấy mặt tiểu Kiều, hơn phân nửa tầm mắt bị vòng eo đối phương chắn lại.
Trong lúc tiểu Kiều nói chuyện thì “Gối nằm” cũng nhúc nhích vài cái, Chó Điên vừa rũ mắt nhìn thì phát hiện vật thể mềm mại mà mình đang thoải mái gối vào lại là mông của tiểu Kiều.
“Không phải gối nằm à…” Chó Điên lẩm bẩm, nhéo nhéo vài cái trên mông tiểu Kiều, “Cảm giác thật tốt…”
“Cảm ơn đã khen…” Tiểu Kiều liều mạng bò ra mép giường, “Ngài Chó Điên, van anh, để tôi đi WC ~ ~”
“Ớ” Chó Điên luyến tiếc không muốn buông tay, hắn vừa ngồi dậy, trên lưng tiểu Kiều giống như có gắn lò xo nháy mắt nhảy lên, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì? “Ưm ưm…Oáp!” Lười biếng vươn vai ngáp, Chó Điên lắc lắc cổ, đại não cuối cùng cũng bắt đầu vận hành, dần dần nhớ lại chuyện phát sinh trong quán cà phê.
“A! Ngươi là cái người『Sao Thủy』kia!”
“Sao Thủy?” Tiểu Kiều cách cửa phòng tắm hỏi vọng ra.
“Cái quán kia…Ơ ưm…Có một chiếc giày”
“Giày? Anh nói Mercurius? Hermes”
“Tụi ta đều gọi nó là『Sao Thủy』, Her gì đó…Không nhớ nổi!” Chó Điên gãi gãi đầu tóc vốn đã lộn xộn, “Vì sao ngươi lại xuất hiện trong nhà ta?”
Tiểu Kiều thò đầu ra, giải thích: “Anh ngủ quên trong quán, Thập Phương kêu tôi mang anh trở về”
“Ngủ? Ta?” Chó Điên mở to hai mắt, “Vậy sao, ưm ưm…Thảo nào tinh thần đặc biệt tốt” Trên đầu giường đặt một cái laptop màu xám, màn hình làm việc đang hiện chương trình Excel, trước khi Chó Điên thức dậy thì tiểu Kiều đang chỉnh lý bảng biểu báo cáo.
Chó Điên co chân lại, lấy tay gãi gãi lòng bàn chân, nghiêng người nhìn màn hình máy tính.
Tiểu Kiều từ trong phòng tắm ra ngoài, khách khí gật đầu, nói: “Cảm ơn anh cho tôi đi nhờ WC, bồn cầu hơi nghẹt, ta thuận tay quấy thông nó rồi”
“Hớ, không cần phải để ý đến nó đâu” Hắn mãnh liệt chọc màn hình, “Thứ này đang chớp kìa, chớp chớp chớp”
“Chắc là có người gửi MSN cho tôi, ngại quá, để tôi phục hồi vài vấn đề” Tiểu Kiều ngồi bên giường, đem laptop chuyển qua phía mình, gõ bàn phím lách cách lách cách.
Chó Điên híp mắt, nhớ lại âm thanh vang liên tục không ngừng trong mộng chính là tiếng này, “Con sò của ta…” Hắn ngã người về phía trước, nằm lại trên giường.
“Còn muốn ngủ nữa sao? Anh đã ngủ cả ngày rồi” Ánh mắt tiểu Kiều không rời màn hình, vừa gõ chữ vừa nói.
“Cả ngày?!” Chó Điên kinh ngạc ngồi dậy, giẫm lên đệm giường bước nhanh ra ngoài ban công, kéo rèm cửa sổ, bên ngoài sắc trời vừa ửng sáng, không khí ẩm ướt của ngày mới len vào trong phòng.
“Thật sao…Ta mà lại ngủ lâu như vậy” Gian phòng của Chó Điên trên lầu năm, sân thượng đối diện với phòng ngủ của tòa nhà bên cạnh, khoảng cách giữa hai căn phòng trọ không tới năm mét. Mới tảng sáng, sương mù tràn ngập phố Hắc, tòa nhà từ lầu hai trở xuống bị sương mù bao phủ, căn lầu giống như đang bồng bềnh chậm rãi trôi trên biển mây.
“Gu gu gu! Gu mo ni ~” Hiếm khi được ngủ ngon giấc, Chó Điên thần thanh khí sảng tâm tình cực tốt, hắn vòng hai tay đưa lên miệng, cất giọng la hét.
“Chó Điên câm miệng!”
“Gu cái đầu mẹ mày! Đệch!” Quả nhiên rước lấy kháng nghị của hàng xóm.
“Phụt!” Tiểu Kiều nghe thấy thế bật cười, “Ngại, ngại quá…Ngài Chó Điên, anh thật thú vị”
“Đúng a đúng a, ta rất thú vị!” Chó Điên đắc ý cười to, hắn nhảy tới nhảy lui trên giường, đệm giường dưới chân bị ngược đãi phát ra âm thanh ken két.
Tiểu Kiều không thể làm gì khác hơn là đem laptop để lên đùi, cúi đầu cong lưng gõ chữ.
“Ta nói này, tiểu Kiều đúng không?” Chó Điên tiếp tục nhảy tưng tưng, “Có thể đừng thêm cái chữ『ngài』kia vào sau tên ta được không? Nghe không tự nhiên!”
“Được, tôi sẽ sửa lại” Tiểu Kiều gật đầu, “Vậy…Chó Điên”
“Ah ha?” Chó Điên không ngừng ngược đãi giường đệm, nhảy càng lúc càng mạnh hơn.
“Xin hỏi, sẵn tiện có thể cho tôi mượn phòng tắm để đánh răng tắm rửa được không? Lát nữa phải đi thăm một vài người, mặc lại quần áo hôm qua thì không lễ phép” Tối qua Chó Điên cứ ôm cậu nhất quyết không buông, kéo theo một tên cao lớn khó mà cử động, ngay cả WC còn đi không được nói chi đến tắm rửa, may mà cậu có để ít bánh quy trong cặp công văn, có thể tạm lấp đầy bụng.
“Tiểu Kiều, cứ, dùng, đi” Nhảy nhảy nhảy.
Tiểu Kiều nói cảm ơn, từ trong cặp công văn cỡ vừa hết sức thần kỳ lấy ra quần áo cùng đồ dùng tắm rửa du lịch, khép laptop đứng dậy.
“A a!” Chó Điên cản không cho cậu tắt máy, “Cho ta mượn cho ta mượn! Ta muốn chơi Solitaire mới”
“Anh chơi đi” Tiểu Kiều đặt laptop trở lại giường, Chó Điên rốt cuộc ngừng nhảy, ngón tay nắm lấy một góc màn hình, xách laptop lên.
May mà mình đã xem qua phần tài liệu chuẩn bị từ trước rồi…Tiểu Kiều nghĩ thầm.
Chó Điên đã từng lén dùng máy tính của người khác ở “Sao Thủy”, loại đồ chơi công nghệ cao này hắn còn không hiểu chứ đừng nói tới lên mạng, lúc ấy ngay cả con chuột hắn cũng cầm ngược, loay hoay hơn nửa ngày, chỉ học được trò Solitaire.
“Vật này dùng thế nào nha…” Hắn bê laptop của tiểu Kiều lên nhìn trái nhìn phải, không phát hiện con chuột nằm đâu, liền cảm thấy mất hứng, tiện tay đặt laptop xuống giường, gãi gãi bụng, đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.
So với game online đối chiến, Chó Điên thích giết người thật hơn hơn, hắn chính là loại du đãng tiêu chuẩn tại hạ tầng phố Hắc, mang một thân tiền án, chưa từng nhận được sự giáo dục nào, tốc độ vung đao so với suy nghĩ vĩnh viễn thần tốc hơn. Sự hứng thú đối với computer, chỉ là do tò mò mà thôi.
Tủ lạnh trống không, tỏa ra hơi lạnh đìu hiu, hắn lục tung cả tủ tìm được một bịch bánh quy nhỏ, dùng răng cắn một phát, muốn xé bao bì ra.
Eh? Mùi hương này…Chó Điên ngẩng đầu, chun mũi y như chó.
Mùi rất dễ chịu, từ phòng tắm truyền ra, giống y như mùi hắn ngửi được trong “Sao Thủy” và trong mộng, hơn nữa càng lúc càng nồng đậm.
Cửa phòng tắm đã khóa, Chó Điên hoàn toàn chẳng buồn suy nghĩ, giơ chân đá văng cánh cửa ra.
Trong làn hơi nước, đầu tiểu Kiều đầy bọt dầu gội, nghi hoặc nhìn Chó Điên đột nhiên xông vào, trên người tiểu Kiều…Đương nhiên là không mảnh vải che thân.
“Chính là cái này!” Bánh quy trong miệng rớt “bịch” xuống gạch, phòng tắm chật hẹp chỉ đủ cho một người trưởng thành giang hai cánh tay xoay một vòng, Chó Điên bước vào liền đứng trước người tiểu Kiều.
“Chính là mùi này, lành lạnh, thật dễ chịu!”
“A? A a?” Tiểu Kiều trợn tròn mắt, nhất thời phản ứng không kịp.
Chó Điên sáp lại, cả người gần như dán lên mình cậu, mãnh liệt ngửi mặt và cổ cậu, “Đây là mùi gì?”
“Dầu, dầu gội đầu à?” Tuy nói bọn họ đều là đàn ông, không tất yếu phải che giấu xấu hổ, nhưng trong tình trạng không mảnh vải mà dựa vào người khác gần như vậy, hơn nữa người này chỉ mới quen có một ngày thì vẫn hết sức kì quái. “Có thêm tinh dầu trà, có gì đặc biệt đâu…” Chó Điên vẫn áp sát, tiểu Kiều lùi lùi lùi đến khi đụng tường.
Đối với con chó điên đá nát cửa sổ kính, nhảy lên bàn ăn hô to gọi nhỏ mà nói, thì việc xông vào phòng tắm trong lúc người khác đang tắm rửa hoàn toàn nằm trong giới hạn “Hành vi bình thường” của hắn.
“Cây trà? Uống được không?” Nói xong, Chó Điên kéo tiểu Kiều qua bên mình, liếm bọt dầu gội đang chảy xuống chân mày cậu, “Phì phì phì! Không thể uống được!” Mùi vị đắng chát pha chút mặn ghê tởm làm cả gương mặt hắn nhăn như mơ muối.
“Vì nó là dầu gội đầu mà” Hành động của Chó Điên hoàn toàn không báo trước, chỉ thấy ánh đèn bị che khuất một cái, khi tầm mắt có thể bắt được gương mặt đối phương lần nữa, tiểu Kiều mới ý thức được mình bị hắn liếm mặt.
…Như một người đàn ông vừa bị mất đi thứ gì đó, rồi lại có vẻ không phải.
Tiểu Kiều tự nhận thần kinh của mình