Bàn tay đang cầm chén trà của Thẩm Úc khẽ khựng lại, đột nhiên y phát hiện hình như mọi chuyện đều đúng như lời Thương Quân Lẫm.
Từ khi y vào cung đến nay tất cả mọi chuyện y làm đều không phải chịu chút hạn chế nào, thậm chí là cả chuyện của triều đình, chỉ cần y nói ra thì Thương Quân Lẫm sẽ thực hiện nó.
Trong lòng y dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác nóng ấm ê ẩm truyền đến, y mượn động tác uống trà để che đi biểu cảm khác thường trong chớp mắt của mình.
"Là Nghiêm mỗ suy xét không chu toàn, Nghiêm mỗ tự phạt một ly, lấy rượu bồi tội." Trên mặt Nghiêm Tranh hiện lên một tia mất tự nhiên, hắn cầm lấy bầu rượu rồi tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch.
"Lâm......" Nghiêm Tranh cảm thấy rất phức tạp, hắn không thể gọi ra hai chữ phu nhân khi nhìn thấy thanh niên vừa nhẹ nhàng lại vừa phong độ kia.
(Họ giả của TU là Dư, nhưng họ giả của TQL là Lâm, mà TU là phu nhân của TQL=>gọi TU là Lâm phu nhân=)))
"Dư," Thương Quân Lẫm lấy đũa gắp cho Thẩm Úc một miếng cá, "Ngươi cứ gọi y là Dư công tử là được."
"Dư công tử."
Trong các bữa tiệc đãi khách như thế này
Nghiêm Tranh thường rất hào phóng, lúc này đây, những món hắn gọi đều là những món nổi tiếng của Nghênh Tinh Lâu, một bàn này chắc cũng tốn không ít tiền.
Vừa vào ngồi nên Nghiêm Tranh cũng không nhắc đến chuyện chính ngay, mà Thẩm Úc cũng không vội nên chờ khi cả hai bên đã ăn được khá nhiều mới bắt đầu bàn chuyện hợp tác.
Quả thật Thẩm Úc có ý định hợp tác, nếu không y cũng sẽ không tự mình tới gặp Nghiêm Tranh, cứ để ông chủ Từ đuổi người đi là được.
Với thân phận của y thì phải chấp nhận sự thật là có một vài chuyện y không thể tự mình xử lý, nhưng nếu có một người đáng tin cậy để hợp tác thì mọi thứ sẽ tiện hơn rất nhiều.
"Nghiêm công tử muốn đưa mấy thứ đó đi đâu để tiêu thụ?" Thẩm Úc buông chiếc đũa ra, lấy khăn lau miệng rồi mới hỏi.
"Thật không dám giấu giếm, ta muốn đưa mấy thứ này đến biên giới để tiêu thụ, như thế giá sẽ cao hơn." Nghiêm Tranh nói ra dự tính của bản thân.
"Đi đến biên giới ư?" Thẩm Úc nhướng mày, "Nghiêm công tử có con đường nào để đi đến đó buôn bán sao?"
Bởi vì lúc tiên đế còn tại vị đã khiến cho đất nước mất đi một phần lãnh thổ nên Đại Hoàn cũng không trao đổi buôn bán với những nước khác ở bên ngoài.
Tuy vậy nhưng cũng không có mệnh lệnh rõ ràng nào về việc nghiêm cấm thương nhân đi đến biên giới để buôn bán với các nước khác.
Theo sự ổn định của các mối quan hệ giữa Đại Hoàn và các nước khác thì cũng dần xuất hiện những thương nhân chuyên môn đi lại giữa trong và ngoài Đại Hoàn, bọn họ sẽ đưa những thứ có giá trị cao ở Đại Hoàn ra bên ngoài bán và bán được với một cái giá cao hơn, ngược lại, bọn họ cũng mang những thứ mới lạ từ bên ngoài về bán, như thế cũng bán được với giá cao.
Chỉ là rất nguy hiểm.
Dù sao cũng không được đất nước bảo hộ, nếu không bảo vệ cẩn thận thì sẽ bị giặc cướp mất, tổn thất tiền tài vật chất chỉ là chuyện nhỏ, nếu nghiêm trọng thì sẽ mất luôn tính mạng.
"Có một vài đường đi," Nghiêm Tranh cười cười, "So với việc kiếm tiền ở Đại Hoàn thì ta càng thích kiếm tiền của nước khác hơn."
Hiển nhiên Nghiêm Tranh đã chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước, lúc nói chuyện với bọn họ cũng rất trật tự, rõ ràng, Thẩm Úc cũng sẽ nói ra một ít suy nghĩ của chính mình, Thương Quân Lẫm cũng gia nhập và thảo luận với bọn họ, cuối cùng phương án bọn họ đưa ra đã trở nên hoàn mỹ hơn rất nhiều so với lúc ban đầu.
Ý cười trong mắt Thẩm Úc lại sâu hơn một chút, đây là điểm tốt nhất khi hợp tác với người thông minh, không cần phải giải thích với họ quá nhiều, chỉ cần chỉ ra một điểm nhỏ thì đối phương đã hiểu ý của mình.
"Ta không tiện ra mặt thường xuyên, cụ thể thế nào thì ông chủ Từ sẽ bàn thêm với ngươi, nếu có vấn đề gì khác thì cứ hỏi ông chủ Từ là được, ông chủ Từ là người phụ trách mua bán mấy thứ này." Thẩm Úc không định rời cung thường xuyên chỉ vì mấy chuyện này, so với việc tự mình ra mặt thì y thích giao mấy chuyện này cho cấp dưới làm hơn.
"Được, cụ thể thế nào thì ta sẽ tìm ông chủ Từ để nói."
"Ngoại trừ những thứ chỉ phù hợp với nữ tử ra thì ta vẫn còn một vài hàng hoá khác phù hợp với việc tiêu thụ ở bên ngoài, nếu có cơ hội thì ta rất chờ mong lần hợp tác tiếp theo."
"Nghiêm mỗ cũng hy vọng có thể hợp tác lâu dài với Dư công tử.
Đúng rồi, gần đây Dư công tử có nghe nói triều đình tính ban bố lệnh quyên tặng không?"
Thật ra mệnh lệnh chính thức vẫn chưa được tuyên bố, tuy Hộ Bộ còn đang bàn xem nên khen thưởng thế nào nhưng nếu ai có chút quan hệ mật thiết với quan viên của triều đình thì cũng sẽ nhận được tin tức này từ trước.
Ví dụ như Nghiêm Tranh, bởi vì chuyện sửa đường lúc trước nên hắn cũng móc nối được chút quan hệ với người của Công Bộ.
Sau khi nhận được tin tức này từ trong miệng của một quan viên khá thân thiết, Nghiêm Tranh vẫn luôn chuẩn bị cho chuyện này, hắn không phải là một người thiển cận nên đương nhiên hắn hiểu chuyện này có lợi cho thương nhân đến mức nào.
Việc được triều đình tán thành công lao còn hữu dụng hơn bất cứ mối quan hệ thân thiết nào với các quan viên.
Đối với bọn họ mà nói, đó chỉ là một chút tiền mà thôi, chuẩn bị cho ai mà chả là chuẩn bị, đã có thể móc nối quan hệ với triều đình lại còn nhận có tiếng tăm tốt, cớ sao lại không làm chứ?
"Chuyện ngươi nói chính là chuyện quyên góp giúp Túc Bắc kia sao?" Thẩm Úc không ngờ Hộ Bộ lại hành động nhanh như vậy, mới đó mà tin tức đã truyền ra ngoài.
"Đúng vậy, không biết là người phương nào nghĩ ra biện pháp này, quả thật nó rất có lợi đối với thương nhân như chúng ta, ta cùng mấy ông chủ ta quen biết đều quyết định cố gắng hết sức mình để quyên góp, có thể bỏ nhiều thêm một chút thì sẽ bỏ nhiều thêm một chút," Nghiêm Tranh tỏ vẻ không hề để ý nhắc tới chuyện khác, "Mấy gia tộc quyền thế ở các địa phương khác nghe thấy tin tức này chắc cũng muốn góp một phần sức lực, hai vị có nghe về chuyện mấy gia tộc dự trữ được lượng lớn lương thực ở Giang Bắc đang có ý định tiêu thụ ở Túc Bắc hay không?"
Thẩm Úc thật sự không biết chuyện này nhưng y nhớ kiếp trước đã có vài gia tộc quyền thế ở các địa phương khác đột nhiên nổi lên, sau đó bọn họ còn cung cấp cho Việt Vương không ít lợi ích.
"Bệ hạ cảm thấy vì sao Nghiêm Tranh lại nói chuyện của các gia tộc quyền thế ở những địa phương khác với chúng ta?" Sau khi trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc hỏi.
"Hẳn là chính hắn cố ý tiết lộ chuyện này cho chúng ta biết, nếu trẫm đoán không nhầm thì Hộ Bộ cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tức này."
Hộ Bộ thượng thư biết được tin tức từ miệng của Công Bộ thượng thư, sau khi Công Bộ không còn duỗi tay đòi tiền Hộ Bộ nữa thì quan hệ của hai người cũng đã hoà thuận hơn, không còn như nước với lửa như trước kia nữa.
"Bọn chúng thì hay rồi, đến thời điểm này rồi mà còn nghĩ đến chuyện kiếm lời." Hộ Bộ thượng thư tức đến mức khó thở.
Nếu không vận chuyển lương thực đến Túc Bắc thì chỉ sợ chuyện này sẽ xảy ra, nếu tất cả lương thực đều rơi vào tay mấy gia tộc đó thì vì kiếm lời, bọn họ sẽ chỉ biết nâng cao giá bán, dân chúng không mua nổi lương thực thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.
"Đừng tức giận mà, không phải đã bị chúng ta biết trước sao, ngươi cứ nghĩ biện pháp để bọn họ quyên góp, đến lúc đó chỉ cần nghĩ cách để khiến cho bọn họ bỏ một đống lương thực vào là được." Công Bộ thượng thư an ủi.
"Ta phải nghĩ cách để khiến bọn họ bỏ ra nhiều lương thực hơn, bọn họ thế mà lại dám nhân lúc Túc Bắc đang gặp hạn lớn để kiếm lời."
Sau khi Hộ Bộ thượng thư trở về đã vội gọi người của Hộ Bộ tới để nói chuyện này.
Thật ra bọn họ cũng biết bởi vì tiên hoàng nên nội bộ của Đại Hoàn đã gặp rất nhiều vấn đề, ở những địa phương