Mặc dù bị chọc thủng lời nói nhưng Thương Quân Lẫm cũng không tức giận, hắn nâng cằm Thẩm Úc lên rồi nói: "Thứ do quý quân viết ra đương nhiên phải nằm trong tay trẫm, A Úc cảm thấy sao?"
"Bệ hạ nói rất đúng," Thẩm Úc vừa cười vừa nói, "Còn thư ta viết cho Giang Hoài Thanh thì sao? Bệ hạ cũng muốn giữ chúng ở trong tay sao?"
Thương Quân Lẫm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, thật ra hắn cũng muốn làm thế nhưng những thứ đó là đồ viết cho người khác, nó không giống như kịch bản......
Nhìn bộ dáng nghiêm túc suy nghĩ của Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc cảm thấy rất vui: "Chắc bệ hạ sẽ không thật sự muốn chiếm mấy bức thư đó làm của riêng đâu đúng không?"
"A Úc viết cho hắn nhiều thư như vậy nhưng chưa viết cho ta lần nào." Thương Quân Lẫm không vui nói, dù sao thì hắn cũng muốn Thẩm Úc tự tay viết thư cho hắn.
"Mỗi ngày bệ hạ bận trăm công ngàn việc, ngài nhìn đống sổ con và những bức thư kia suốt mà không thấy chán sao?" Nếu người xử lý những việc này chính là y thì y sẽ không hy vọng mình phải xem mấy thứ này trong khoảng thời gian rảnh rỗi.
"Thư A Úc viết sao có thể giống với thư của bọn họ chứ? Dù nhiều hay ít thì ta cũng sẽ tình nguyện xem mà." Ánh mắt Thương Quân Lẫm đầy thâm thúy.
"Vậy......" Thẩm Úc kéo dài âm cuối, "Bệ hạ muốn ta viết cái gì cho ngài? Thơ tình sao? Hay chuyện riêng tư? Hay là thứ gì khác?"
Thương Quân Lẫm thận trọng trả lời: "Trẫm có thể chấp nhận tất cả."
Cái gì hắn cũng muốn cả.
Thẩm Úc cười rồi liếc mắt nhìn hắn: "Ta nhớ rồi, ta sẽ viết thư cho bệ hạ, bệ hạ cứ an tâm chờ đợi là được."
Nếu đã đồng ý với hắn rồi thì Thẩm Úc cũng bắt đầu cân nhắc xem nên viết cái gì cho Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm đã nhận được câu trả lời mình muốn nên hiệu suất xử lý đống sổ con kia cũng tăng lên không ít.
"Quý quân, người ở tiểu viên hí kịch truyền lời tới, bọn họ nói đã lập ra khúc hí rồi, bọn họ mời ngài đi tới đó xem thử một chút." Mộ Tịch đi từ bên ngoài vào rồi nói.
Thẩm Úc đang viết thư, trên mặt bàn được bày một xấp giấy viết thư màu hồng nhạt, trên giấy dùng màu hồng sẫm màu hơn một chút để nhuộm ra những đóa hoa đào, đây là giấy lần trước ông chủ Diệp gửi vào cung, bên cạnh đó ông ấy còn đưa vào một xấp giấy màu xanh lam và màu xanh nhạt.
Theo lời ông chủ Diệp thì những loại giấy viết thư này bán được rất nhiều, chúng rất được các thiếu gia, tiểu thư của các gia tộc quyền thế hoan nghênh, cho dù giá bán của nó rất cao nhưng vẫn nhanh chóng bán được hết hàng.
Màu hồng nhạt phù hợp để thổ lộ tình yêu lâu dài, nếu dùng nó để viết thư cho người trong lòng, kể rõ nỗi tương tư của mình cho người đó thì không thể nào tốt hơn, nếu còn hơi ngại ngùng thì có thể dùng màu xanh lam để thay thế.
Thương Quân Lẫm đã nói muốn thư màu hồng nhạt nên Thẩm Úc đã kêu Mộ Tịch lấy giấy viết thư màu hồng nhạt từ trong nhà kho ra để y viết, y tính viết một trang trước.
Ngòi bút dính mực, một bàn tay xinh đẹp đang trâm hoa tiểu khải* ở trên giấy.
(Tiểu khải là chữ khải thư viết nhỏ lại, do Vệ Phu nhân- một thư pháp gia đời Tấn sáng tạo ra)
Viết xong chữ cuối cùng, Thẩm Úc gác bút lại: "Ngươi đi nói với bọn họ, chạng vạng ta sẽ tới đó cùng bệ hạ."
"Vâng ạ, nô tỳ xin phép lui ra ngoài."
Sau khi Mộ Tịch rời đi, Thẩm Úc nhìn tờ giấy viết thư hồng nhạt trên bàn liền không nhịn được mà cong khóe miệng.
Ai có thể ngờ một người quyết đoán như bệ hạ lại lén lút nói muốn có một phòng thư nho nhỏ chứ.
Đợi đến khi mực trên giấy đã khô, Thẩm Úc cất tờ giấy rồi đặt vào bao thư đã được chuẩn bị tốt từ trước, bao thư cũng do ông chủ Diệp gửi vào, chỗ để đóng bao thư còn được ấn hoa văn hình hoa đào, người khác chỉ cần liếc qua một cái thì đã có thể nhìn ra nội dung trong phong thư là gì.
Hiệu quả của cồn đã được chứng minh nhưng làm thế nào để tạo ra một lượng cồn lớn lại trở thành một vấn đề lớn, nếu cứ dùng biện pháp Thẩm Nguyệt đưa ra thì hiệu suất quá thấp.
Hiện tại Thái Y Viện đã có được phương pháp để chế tạo cồn và cũng lấy được dụng cụ pha lê từ trong cung, bọn họ đã dành ra mấy phòng trống để chế tạo cồn.
Vì tránh trường hợp lẫn lộn giữa cồn và rượu nên bọn họ đang cân nhắc để đặt cho nó một cái tên mới.
"Nồng độ cồn quá cao nên không thể trực tiếp uống nó, nếu uống sẽ nguy hiểm đến tính mạng, trước kia từng có mấy người say rượu rồi trúng độc, chẳng lẽ bọn họ trúng độc là vì rượu mà bọn họ uống có nồng độ cồn quá cao chứ không phải do có người bỏ độc vào rượu hoặc ăn phải đồ ăn tương khắc sao?"
Bao năm qua, trường hợp uống rượu và dẫn đến tử vong cũng không hiếm thấy, có vô số đại phu từng nghiên cứu qua vấn đề này nhưng trước sau gì cũng không tìm ra nguyên nhân, sau khi bọn họ điều tra thì phát hiện những người tử vong ngoại trừ uống nhiều rượu ra thì gần như không khác gì so với những người khác.
"Không phải không có khả năng đó, người đưa cồn từ trong cung ra cũng từng dặn không được dùng biện pháp này để chế tạo ra rượu để uống, nếu như muốn sử dụng chúng với các vết thương thì cũng phải pha loãng với tỉ lệ chính xác, nếu không thì chẳng những không thể giảm bớt sự nhiễm trùng ở miệng vết thương mà còn có thể gây thêm sự thương tổn cho miệng vết thương."
Viện sử* của Thái Y Viện-Ngô thái y lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Nhớ đó, nhất định phải pha loãng theo đúng tỉ lệ!"
(Như viện trưởng(?))
"Vâng!"
"Cố Sùng, ngươi ra ngoài kia cùng ta một chút."
Ngô thái y đã lớn tuổi, ông cũng đã tính đến chuyện cáo lão hồi hương*, trong lớp người trẻ tuổi thì Cố thái y là người ông coi trọng nhất, tuy hắn còn nhỏ tuổi nhưng y thuật rất cao, lúc làm việc cũng trầm ổn, là người ông chọn làm người nối nghiệp.
(Già rồi nên xin từ chức để trở về quê hương.)
Ông cũng đã mập mờ nói ra ý định của mình với bệ hạ hướng bệ hạ, ông biết nếu xét về mặt kinh nghiệm thì Cố thái y thua hai người khác nhưng nếu so xét về những mặt khác thì Cố thái y là người phù hợp nhất.
"Gọi ngươi ra đây là vì muốn nói với ngươi vài chuyện, nếu muộn nhất thì cuối năm nay ta sẽ cáo lão, ta đã đề cử ngươi tiếp nhận chức viện sử với bệ hạ rồi, trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng thể hiện thật tốt." Ngô thái y vừa vỗ vào bả vai của Cố thái y vừa nói.
"Chuyện này......" Cố thái y có hơi sửng sốt một chút, "Ở Thái Y Viện có rất nhiều người có kinh nghiệm hơn ta, sao ngài lại đề cử ta chứ?"
"Ta tin vào y thuật của ngươi, cũng tin vào nhân cách của ngươi, ta cũng biết ngươi còn trẻ tuổi, khó có thể trấn áp được những người khác nhưng ngươi cứ yên tâm, ta sẽ sắp xếp thật tốt, ngươi còn đang điều dưỡng thân thể cho quý quân nữa nên bệ hạ cũng sẽ không làm khó ngươi đâu."
Trước lúc đưa ra quyết định này, Ngô thái y cũng đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông vẫn đưa ra quyết định có thể xem là không được lý trí thế này, ông có thể cảm nhận được nội bộ Đại Hoàn đã có chút thay đổi, Thái Y Viện chắc chắn sẽ bị liên lụy, lúc này người đứng đầu là ai sẽ là một vấn đề rất quan trọng.
Nếu là những lúc khác thì người cầm quyền là người bình thường chút cũng không sao, nhưng hiện tại bọn họ đang ở trong trung tâm của lốc xoáy, một người bình thường sẽ bị biến thành một người có tội.
Hai người đang nói chuyện không hề chú ý tới chuyện có người lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, còn nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Tôn thái y tránh ở phía sau cây cột, sắc mặt cực kỳ khó coi, lần trước ông ta chiếm vị trí của Cố thái y để đi cứu Hoài Dục Vương, ông ta vốn tưởng rằng mình đã cứu được mạng của một Vương gia, ít nhất cũng sẽ được chút gì đó hay ho, ai ngờ không bao lâu sau, Hoài Dục Vương đã bị triều đình hỏi tội, đừng nói là thưởng, không bị kéo theo là tốt rồi.
Sau chuyện lần đó, ông ta đã ngoan ngoãn như một chú chim cút, trốn chui trốn lủi một khoảng thời gian, mắt thấy Cố thái y càng ngày càng nổi bật hơn, cuối cùng ông ta đã thấy đứng ngồi không yên.
Vì Ngô thái y kêu Cố thái y ra ngoài nói chuyện nên ông ta biết là đã xảy ra chuyện gì đó, vì vậy mới âm thầm ra theo, thế nhưng nghĩ hàng trăm triệu lần cũng không ngờ mình lại nghe được cuộc trò chuyện như vậy.
Ông ta tiến vào Thái y viện sớm hơn Cố thái y, y thuật cũng không thua kém gì hắn ta, vì sao Ngô thái y lại muốn giao vị trí đó cho một người không đủ tư cách như thế chứ?! Còn bỏ công bỏ sức để lót đường cho hắn nữa?!
Chỉ bởi vì Cố thái y có