Thương Quân Lẫm là quân vương nên đương nhiên hắn biết cách trước và cách sau rất khác nhau.
"Vốn dĩ trẫm cho rằng ngươi bày ra vở diễn này là vì muốn để dân chúng chấp nhận chuyện quyên góp, không ngờ y lại còn ý nghĩ sâu xa hơn, lúc trước ngươi nói trẫm đợi thêm mới thời gian nữa trẫm còn hơi thắc mắc, hoa ra là vì đợi cơ hội này."
Thẩm Úc gật đầu: "Ta vẫn luôn cảm thấy những người đó còn có sự chuẩn bị ở phía sau nữa, nếu bọn họ đã dám đoạt đi một đống đồ rồi thì chắc chắn bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn chúng ta gom góp thêm đồ để đưa đến Túc Bắc thêm một lần nữa đâu."
Thương Quân Lẫm: "Điều khiến trẫm lo nhất là chuyện có người của Bắc Mạc thâm nhập vào nội bộ quan viên của Túc Bắc, dựa theo những tin tức Ẩn Long Vệ truyền tới thì có thể thấy bọn họ tạm thời vẫn chưa phát hiện được dấu vết của người Bắc Mạc."
Thẩm Úc: "Nếu nói trong chuyện Túc Bắc gặp tai hoạ nghiêm trọng, ai là người có lợi nhất thì chắc chắn là người của Bắc Mạc.
Nếu không có sự đe dọa của Túc Bắc quân thì không còn gì để nghi ngờ nữa, Túc Bắc sẽ trở thành vật trong tay Bắc Mạc, vì thế nên nếu bệ hạ cảm thấy bên trong chuyện này có liên quan tới Bắc Mạc thì cũng không có gì kì quái, thế nhưng ta lại thiên về trường hợp chuyện này là do người của Đại Hoàn làm hơn, bệ hạ cũng đừng quên rằng Việt Vương vẫn còn đang ở trong ngục tối."
Thương Quân Lẫm: "A Úc nghi ngờ chuyện này là do người sau lưng Việt Vương làm sao?"
Thẩm Úc: "Nếu Việt Vương muốn cái vị trí kia thì lương thực và vàng bạc đều là những thứ không thể thiếu, bệ hạ có phái người đến đất phong của Việt Vương hay không?"
Việt Vương bị nhốt ở kinh thành lâu như vậy mà người ở đất phong của hắn vẫn không làm ra hành động nào, đây cũng đã là một chuyện không bình thường.
"Vừa lúc bệ hạ có thể lấy cái cớ quyên tặng để thăm dò đất phong của Việt Vương."
Sau một khoảng thời gian đủ để uống một chén trà nhỏ, nửa vở kịch còn lại cũng được trình diễn, tiếng người bàn tán ở bên dưới cũng dần biến mất, dù sao thì tất cả mọi người cũng muốn tập trung sự chú ý vào vở kịch.
Ở phòng bên cạnh.
Tiền thái y thấy Cố thái y không được tập trung lắm liền rót cho hắn một chén trà rồi hỏi: "Đang nghĩ cái gì vậy?"
"Vừa nãy hình như thấy người quen," Cố thái y có hơi sửng sốt một chút, hắn cầm lấy chén trà, "Không biết là bọn họ thật hay là do ta nhìn nhầm nữa."
"Là bạn tốt của ngươi sao? Nếu ngươi không ngại thì cứ mời bọn họ qua đây."
Cố thái y lắc đầu: "Không cần đâu, ta nghĩ chắc bọn họ cũng không muốn bị chúng ta quấy rầy đâu."
Nghe thế, Tiền thái y cũng không nhiều lời nữa.
Sau khi vở kịch kết thúc, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
"Cái kết của vở kịch này thật đúng là làm người ta sảng khoái mà, bọn tham quan đáng bị như vậy, nên chém đầu bọn họ để nhắc nhở toàn dân trong thiên hạ!"
"Li Nương bỏ ra trăm cay ngàn đắng, cuối cùng nàng cũng được đoàn tụ với người mình yêu, người có tình ắt về chung một nhà, ta cảm thấy rất thỏa mãn."
"Cái giá mà Li Nương phải bỏ ra cũng không bị uống phí, kẻ ác cuối cùng cũng phải chịu trừng phạt, người tốt cũng nhận được những điều tốt lành, nếu tình hình thiên tai đã được giải quyết kịp thời thì những kẻ địch muốn nhân cơ hội này để xâm chiếm lãnh thổ cũng sẽ bị đánh bại, thật là sảng khoái mà!"
Người tới xem diễn có cả nam tử lẫn nữ tử, dù điểm chú ý của hai bên không giống nhau nhưng bất kể là bên nào thì cũng rất vừa lòng với cái kết của câu chuyện.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi ra khỏi toà lâu diễn, dọc theo đường đi đều có thể nghe thấy âm thanh nghị luận của những người chung quanh.
Ngoại trừ nội dung của câu chuyện xưa ra thì điều được nhắc đến nhiều nhất là hành động của Li Nương.
Li Nương là hoá thân của những nữ tử tốt đẹp trên thế gian này, nàng có sự mềm mại và tinh tế của nữ tử nhưng nàng cũng có khí khái và sự quả cảm không thua bất cứ nam tử nào, nàng dám nói và dám làm, nàng cũng không bị lời nói của những người khác đả động đến tâm tính mình.
"Nếu Li Nương trong truyện đã thành công thì có phải nó đang chứng minh rằng chúng ta cũng có thể thực hiện được biện pháp này hay không?"
"Ta cũng đang tự hỏi vấn đề này, ngươi và ta đều là thương nhân cả, trong hiện tại, Đại Hoàn cũng đối xử tốt với các thương nhân hơn so với triều đình cũ rất nhiều, Li Nương trong vở kịch rơi vào tình cảnh gian nan như vậy mà cuối cùng nàng vẫn thực hiện thành công mọi chuyện, đã thế nàng lại còn làm thay đổi tình cảnh của các thương nhân lúc bấy giờ nữa, nếu chúng ta có thể bỏ ra chút sức lực vì Túc Bắc thì có phải chúng ta cũng có thể thay đổi được cái nhìn về thương nhân trong mắt mọi người hay không?"
Sĩ nông công thương, đó là quan niệm được truyền lại qua nhiều thế hệ, rất khó để thay đổi được quan niệm này, cho dù Đại Hoàn không đối xử khắt khe với các thương nhân nhưng cũng vì có những quan niệm cũ đó nên địa vị của các thương nhân cũng không được cao cho lắm.
Trong tay bọn họ có nhiều tiền thì thế nào chứ, nếu không bỏ ra một đống vàng bạc để lót đường thì sẽ rất dễ bị tổn thất tài sản, hơn nữa còn tổn thất nặng nề nữa.
Dù chỉ dùng tiền để mua chút an tâm, mua một thứ gì đó để bảo đảm thôi thì bọn họ cũng tình nguyện mua.
Nhưng mà đại đa số là ném tiền qua cửa sổ cả, dù đã lo lót sẵn cho mối quan hệ đó thì đối phương vẫn có thể đổi ý bất cứ lúc nào.
Thẩm Úc đưa ra hai trường hợp là tài trợ và quyên góp, cả hai đều có thể tránh xảy ra trường hợp này.
Vở kịch Thẩm Úc viết đã được biểu diễn ở kinh thành mấy ngày, các gánh hát ở các địa phương khác cũng bắt đầu diễn vở kịch này, đối với các gánh hát mà nói, chỉ cần có người xem thì diễn vở nào cũng giống như nhau.
Còn có mấy người nhân cơ hội này để kể chuyện xưa của Li Nương cho các quán trà, quán rượu, như thế thì các vị khách cũng sẽ thích nghe hơn, bọn họ cũng có thể kể chuyện một cách vui vẻ hơn.
Chỉ qua mấy ngày thì quan phủ đã nhận được thư tình nguyện quyên góp của dân chúng.
Không chỉ ở chỗ của các quan phủ mà ngay cả Đại Lý Tự, Hộ Bộ và các quan phủ ở những nơi khác cũng nhận được những bức thư tình nguyện.
Lúc lên triều, Hộ Bộ thượng thư trực tiếp lấy thư tình nguyện ra rồi nói: "Khởi bẩm bệ hạ, thần đã nhận được mấy bức thư đến từ dân gian."
Mấy vị đại thần khác cũng đứng ra: "Khởi bẩm bệ hạ, thần cũng nhận được."
"Đưa lên đây trẫm xem xem."
————-
Ở ngoài cung, Nghênh Tinh Lâu.
Nghiêm Tranh và mười mấy vị thương nhân lớn bé cùng ngồi trong phòng riêng, người cầm đầu bọn họ là một nam tử có vẻ đã ngoài ba mươi tuổi, trông rất nhã nhặn, bọn họ cũng mới vừa viết danh sách quyên góp để gửi tới quan phủ.
Ở một bên khác, những người ngồi đó đều là dân chúng bình thường, thế nhưng tất cả bọn họ cũng rất có danh tiếng ở quê nhà, bọn họ tụ tập ở chỗ này cũng là vì chuyện dâng danh sách lên.
"Mọi người cứ yên tâm, ta cũng có chút quan hệ với mấy vị đại nhân Hộ Bộ, hắn đã nói hôm nay Hộ Bộ thượng thư sẽ báo thỉnh cầu của chúng ta cho bệ hạ." Nam tử trông có vẻ nhã nhặn nói.
"Chúng ta vẫn luôn tin vào lời nói của Kim công tử mà."
Những người khác cũng sôi nổi nói.
Trong giới thương nhân ở kinh thành thì quả thật lời nói của Kim công tử cũng rất có sức nặng, hắn luôn xử lý mọi việc ổn thỏa, mọi người cũng vừa tin tưởng lại vừa ngưỡng mộ hắn, chuyện lần này mọi người cũng để cử hắn đứng ra phụ trách.
Sau khi trấn an mọi người xong, Kim công tử đi đến bên cạnh Nghiêm Tranh rồi khẽ nói: "Nếu không nhờ ngươi nói chuyện này cho ta thì ta cũng không dám đồng ý chuyện này, ly này ta kính ngươi."
"Kim huynh nặng lời rồi, lúc ta mới vừa tới kinh thành đã được huynh trở giúp rất nhiều, cũng không thể nói là giúp đỡ được, đây cũng chỉ là chút tin tức ta vô tình biết được mà thôi, không tính là gì cả." Nghiêm Tranh vội đáp lễ.
Thẩm Úc cố ý ngăn cản việc công khai kế hoạch ra, y cũng đã kêu Thương Quân Lẫm tiếp tục giấu giếm tin tức này, khác với các quan viên, thương nhân và dân thường không có biện pháp nào để tìm hiểu tin tức của triều đình, Nghiêm Tranh biết được chuyện này cũng là vì người quen ở Công Bộ cố ý tiết lộ cho hắn một ít tin tức, hơn nữa, còn có một nguyên nhân khác.
Ban đầu Nghiêm Tranh vốn định đợi triều đình ban lệnh,