Thương Quân Lẫm đang cầm tay Thẩm Úc đi qua, hắn nghe vậy liền không tự chủ được mà nhìn về phía Thẩm Úc.
Trước khi Phương đại nhân để thiếu niên này trở về kinh thành thì đã viết về thân thế của thiếu niên ở trong sổ con, nếu không có gì ngoài ý muốn thì từ nhỏ đến lớn thiếu niên này chưa từng đi tới kinh thành, theo hắn biết thì Thẩm Úc cũng chưa từng đi tới Túc Bắc, vì vậy hai người này không có liên hệ gì với nhau mới đúng.
Sau khi nghĩ rõ vấn đề này, Thương Quân Lẫm nhìn về phía thiếu niên, ánh mắt hắn đầy nghiền ngẫm.
Thẩm Úc cẩn thận đánh giá bộ dáng của thiếu niên, mái tóc đen hơi dài đang được thả ở sâu đầu, vẻ ngoài tuấn tú nhưng vẫn mang chút non nớt, tròng mắt cũng hơi nhạt màu, nếu y từng tiếp xúc với một thiếu niên như thế thì không có khả năng y không có chút ấn tượng nào.
"Ngươi xác định người ngươi nhìn thấy chính là ta sao?" Thẩm Úc hỏi.
Thương Quân Lẫm nắm chặt bàn tay của Thẩm Úc.
Thiếu niên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, nhưng sau đó nó nhìn thấy ánh mắt như nhìn những người xa lạ của Thẩm Úc nên đã khẽ lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Thẩm Úc kéo Thương Quân Lẫm đến chỗ có một bộ bàn ghế đá rồi ngồi xuống: "Cuối cùng chuyện này là thế nào?"
"Lúc ta còn nhỏ đã từng được gặp một người rất giống quý quân." Lúc này thiếu niên mới nhận ra chuyện nó nhìn thấy người đó đã là chuyện của nhiều năm trước, chỉ là vẻ ngoài của người đó đã tạo nên sự chấn động lớn đối với nó nên hôm nay, khi nhìn thấy Thẩm Úc- một người có vẻ ngoài gần như giống hệt người đó nên nó mới buột miệng thốt ra điều mình nghi ngờ.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm nhìn nhau, bọn họ cũng không ngờ mình lại nhận được một câu trả lời như vậy từ miệng thiếu niên.
"Ngươi còn nhớ lúc đó đã xảy ra chuyện gì hay không?" Thẩm Úc hỏi.
"Không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng lúc ấy ở Túc Bắc rất loạn, nơi nào cũng đang đánh giặc, ta không may rớt vào bẫy của quân Bắc Mạc, may mà được một người trông rất đẹp cứu ra."
Chuyện đó đã trôi qua rất nhiều năm, hơn nữa lúc đó thiếu niên đó còn nhỏ nên cũng chỉ nhớ được gương mặt tuyệt đẹp của người kia dưới danh trăng và sự trong trẻo, lạnh lùng nhưng lại mang lại hơi ấm khi ôm nó.
Kể từ khi nó có ký ức tới nay, đó chính là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất nó được người khác ôm vào trong ngực, đó là ký ức được nó chôn sâu vào trong tiềm thức và vĩnh viễn trở thành bí mật không thể nói ra.
Sau khi thiếu niên nói xong liền nhìn Thẩm Úc rồi bổ sung: "Đẹp giống như quý quân vậy."
Trước lúc thiếu niên tới kinh thành, Phương đại nhân đã nói cho thiếu niên nghe rất nhiều chuyện ở kinh thành, ông cũng đã nói cho nó nghe những quy định ở đây, còn dặn nó phải nghe lời nữa, thiếu niên rất tin tưởng Phương đại nhân nên đã đồng ý toàn bộ.
Trên đường tới kinh thành, những người đi cùng hắn cũng được Phương đại nhân phân phó việc phổ cập mọi chuyện ở kinh thành cho nó nghe, còn có chuyện liên quan đến bệ hạ, liên quan đến quý quân, mà khoan đã.
Người đó bảo với nó quý quân như ánh trăng đang tỏa sáng, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, lúc đầu nó còn không tin nhưng bây giờ, khi nhìn thấy quý quân thật sự hắn mới cảm thấy người đó cũng không hề nói quá.
Thấy thiếu niên cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Úc, trong mắt Thương Quân Lẫm hiện lên vẻ không vui.
Lại có thêm một người trông giống y, sau Thẩm Nguyệt thì đây là người thứ hai.
Thẩm Úc rũ mắt trầm tư, đời trước, y sống lâu hơn hiện tại mười mấy năm nhưng cũng chưa từng gặp trường hợp này, là trùng hợp sao? Hay là việc y sống lại đã khiến điều gì đó thay đổi?
Thẩm Úc thiên về trường hợp phía sau hơn.
Thương Quân Lẫm gõ lên bàn đá: "Nói hết những chuyện ngươi biết đi."
Tuy hắn không vui nhưng chuyện này có thể liên quan đến thân thể của Thẩm Úc, Thương Quân Lẫm không thể chỉ vì có chút không vui mà bỏ qua điều đó.
"Ta chỉ nhớ được từng đó, người đó cứu ta rồi sau đó để ta ở một nơi an toàn rồi rời đi, sau đó ta đã đi tìm rất nhiều nơi nhưng vẫn không thấy chút tung tích nào.
Sau này ta cũng từng thử hỏi thăm nhưng tất cả bọn họ đều nói chưa từng gặp người nào như vậy."
Đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất vô ảnh vô tung, Thẩm Úc nhớ tới mẹ của mình, người thiếu niên gặp được có quan hệ gì với mẹ của y sao?
Sau khi xác định thiếu niên kia thật sự không biết thêm chút tin tức nào, Thẩm Úc cũng từ bỏ việc dò hỏi, Thương Quân Lẫm không muốn để thiếu niên cứ đặt sự chú ý của mình lên người Thẩm Úc mãi nên đã chủ động hỏi chuyện Túc Bắc.
Thiếu niên đi theo Phương đại nhân nên cũng hiểu rõ những chuyện gần đây của Phương đại nhân, trước lúc tới đây Phương đại nhân cũng đã dặn nó không cần giấu giếm gì cả, cứ trả lời đúng sự thật là được, thiếu niên ghi nhớ những lời dặn dò của Phương đại nhân nên khi nghe Thương Quân Lẫm dò hỏi thì cũng đã kéo suy nghĩ trở về và nói những chuyện xảy ra ở Túc Bắc.
Rõ ràng thiếu niên đã chuẩn bị từ trước nên mới trả lời rõ ràng và trật tự như vậy, nó không hề nói một câu dư thừa nào.
Thông qua lời của thiếu niên, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng hiểu thêm về những chuyện Phương đại nhân phải trải qua khi ở Túc Bắc.
Vì có đồ đạc không ngừng vận chuyển đến nên tình hình Túc Bắc cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn, bởi vì toàn bộ hành trình vận chuyển đều do quân đội hộ tống, lại còn có cả sự góp sức của Túc Bắc quân nên đã không xảy ra trường hợp đi nửa đường bị bọn cướp xông ra cướp mất nữa.
Cố Hoài mang Ẩn Long Vệ đến là vì muốn điều tra những vẫn đề nội bộ của Túc Bắc nên chỉ xuất hiện trước mặt Phương đại nhân một lần, sau đó bọn họ không còn lộ mặt nữa.
Không ai biết rằng bọn họ đã xâm nhập vào nội bộ của các quan viên cấp cao ở Túc Bắc.
Bọn họ đang âm thầm thu thập chứng cứ, chỉ còn thiếu một bước để giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.
Những quan viên ở Túc Bắc vẫn còn có giấc mộng lớn đó là đút đống đồ được các địa phương gửi tới Túc Bắc vào túi.
"Triều đình cũng thật là, thế mà lại bỏ qua chủ thành, chỉ đưa đến những toà thành nhỏ ở xung quanh mà thôi, chỉ là một đám ngu dân mà thôi, có gì đâu mà cứu cơ chứ."
"Lời này làm trò trước mặt chúng ta cho vui là được, đừng làm trò trước mặt các quan viên đến từ kinh thành."
"Ta vẫn còn biết cái gọi là đúng mực, tới đây, tiếp tục uống."
Mấy người đang uống rượu mua vui không hề biết rằng lưỡi hái của thần chết vẫn còn đang treo trên đỉnh đầu của bọn họ.
"Mấy người giả làm dân lưu vong kia được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, kêu bọn họ giết Phương Quân, kết quả thì thế nào, đã không giết được người thì thôi, lại còn để bị bắt được."
"Đại nhân, mấy người đó sẽ không khai chúng ta ra đâu nhỉ?"
"Ngươi cảm thấy bản quan ngốc như vậy sao, lúc bản quan làm việc sẽ để lại nhược điểm sao? Dù bọn Phương Quân đó có thẩm vấn như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ nhận được một kết quả mà thôi."
Bọn họ không hề biết Phương đại nhân chỉ nhốt ngươi lại chứ không hề phí sức thẩm vấn, đã biết trước kết quả thì sao phải làm điều thừa cơ chứ?
————
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm cũng biết thêm về cuộc ám sát kia qua lời kể của thiếu niên.
"Ngụy trang thành dân lưu vong để ra tay, bọn họ nghĩ hay thật đấy, nếu cuộc ám sát đó thành công thì sẽ khơi dậy sự mâu thuẫn giữa triều đình và dân chúng, lại còn có thể đẩy sạch tội ra khỏi người mình, đúng là một công