Tiếng nói chuyện đã ngừng lại, các quan viên trong điện nhìn về phía có giọng nói truyền tới, trên mặt bọn họ xuất hiện biểu cảm không thể tin được.
Một nam nhân mặc quan phục màu đỏ tiến vào từ trong sân.
Mỗi một bước đi của ông đều đang bước đi trên đầu quả tim của những người này.
Không phải nói Phương Quân đã chết sao? Vậy thứ xuất hiện ở trước mặt bọn họ là cái gì? Người hay là quỷ? Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?......
Một đống câu hỏi chạy qua đầu óc bọn họ nhưng không có ai giải đáp giúp bọn họ, thậm chí còn có người thử nhìn xem Phương Quân có có bóng hay không, lúc nhìn thấy bóng của ông bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Là người thì dù sao cũng tốt hơn quỷ.
"Hình như các vị không chào đón bản quan?" Phương Quân lập tức che giấu biểu cảm vui vẻ trên mặt, phát ra vẻ không giận tự uy.
"Sao lại vậy chứ?" Quan viên đầu tiên kịp phản ứng lại, ông ta miễn cưỡng cười cười, "Chỉ là chúng ta không ngờ Phương đại nhân đột nhiên lại tới đây."
"Đúng vậy," Phương Quân tán đồng gật đầu, thế nhưng lời nói tiếp theo lại như một hòn đá treo lên trong lòng bọn họ, "Một người đã chết sao có thể xuất hiện trong buổi tiệc mừng của các ngươi chứ?"
"Sao Phương đại nhân lại nói như thế, sao chúng ta có thể......"
Phương Quân phất tay, ý bảo hắn không cần nhiều lời, ông đi vào trong giống như đang đi dạo trong vườn hoa nhà mình.
"Các ngươi thật sung sướng ha, nếu trên đường bản quan tới đây không thấy cảnh Túc Bắc gặp nạn hạn hán thì cũng đã nghi ngờ tin tức đó là tin đồn bậy bạ, triều đình không nhận được tin tức Túc Bắc gặp hạn chẳng lẽ là vì các vị đại thần không cảm thấy Túc Bắc đang có thiên tai?"
Mỗi khi Phương đại nhân nói ra một câu thì gương mặt của mấy người ở đây lại càng khó coi thêm một chút, bọn họ đang ở Túc Bắc nên sao bọn họ lại không hiểu tình hình của Túc Bắc chứ, chẳng qua bọn họ mang suy nghĩ kéo dài thời gian thì sẽ gặp may nên mới không báo tin tức cho triều đình.
Bọn họ đã kéo dài lâu như vậy nên cũng không để bụng chuyện kéo dài thêm mấy ngày nữa, dù sao người chịu đói cũng không phải bọn họ.
Phương Quân không cần hỏi cũng đã biết bọn họ đang nghĩ gì trong lòng, ông cũng không định hỏi bọn họ cái gì ở đây, dù sao triều đình cũng đã ghi lại những việc làm sai trái và những tổn thất bọn họ gây nên rồi.
"Cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy đâu, Phương đại nhân có biết mình đang nói cái gì không?" Người ngồi ở vị trí trung tâm đứng lên, trên mặt lộ vẻ bực bội.
Tuy trong lòng hắn hơi bất an nhưng hắn không thể thể hiện ra bên ngoài, hơn nữa tai mắt của hắn đã trải rộng khắp Túc Bắc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể có chuyện hắn không nghe được chút tiếng gió* nào.
(Ẩn dụ của thông tin:)).
Giờ phút này, hắn đã tự động bỏ qua chuyện Phương Quân đột nhiên xuất hiện mà hắn cũng không hề nhận được chút tin tức nào.
"Hầu đại nhân bị nói trúng tâm tư nên thẹn quá hoá giận sao? Trước kia bản quan vẫn không thể hiểu nổi nhưng bây giờ thì hiểu rồi, nếu mỗi ngày đều chỉ nhìn thấy và nghe thấy những thứ này thì cũng khó trách các ngươi không nhìn thấy xác của người chết đói nằm khắp nơi ở ngoài kia, Hầu đại nhân nói xem có phải như thế không?" Phương đại nhân đứng ở phía dưới, ông nhìn thẳng về phía Hầu đại nhân đang ăn mặc đầy hoa lệ kia.
Đáy mắt của Phương Quân đang ẩn giấu một ngọn lửa, đó là sự phẫn nộ, tuy ông không thể hiện tâm trạng ra bên ngoài nhưng quả thật giờ ông đang rất phẫn nộ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này.
Ao rượu rừng thịt, tận hưởng sung sướng một cách xa hoa và lãng phí, ngay cả người có tư cách hưởng thụ nhất là bệ hạ cũng chưa chắc dám làm vậy, vậy mà sao bọn họ lại dám?
Dường như Hầu đại nhân bị ánh mắt của Phương Quân dọa sợ nên ông ta không dám đối mặt với Phương Quân: "Phương đại nhân cứ nói đùa, bản quan đang ở Túc Bắc, sao bản quan có thể làm như không thấy đối với tình hình của Túc Bắc chứ? Hôm nay mở tiệc cũng là vì thấy tình hình của Túc Bắc đã khá hơn, muốn để cấp dưới vẫn luôn căng thẳng thư giãn một chút."
"Thật sao?" Đột nhiên Phương đại nhân cười rồi nói, "Thật sự không phải là vì đã diệt được một hòn đá cản đường như bản quan sao?"
Hầu đại nhân cũng không ngờ Phương Quân lại nói thẳng như vậy, biểu cảm của ông ta thay đổi, ông ta nhìn vào một góc trong toà điện rồi phất tay, dù Phương Quân làm thế nào để chạy thoát khỏi bọn họ đi nữa thì nếu ông ta tới đây một mình thì ông ta cũng chỉ có thể dùng máu của mình để góp vui cho bọn họ.
Thế nhưng Hầu đại nhân đợi cả nửa ngày mà trong điện vẫn an tĩnh như cũ, ca vũ đã dừng lại từ lâu nhưng người ông ta sắp xếp vẫn chưa có hành động nào.
Sao lại thế này?
Hầu đại nhân luống cuống.
Ông ta bước đến trước mặt Phương Quân rồi lạnh lùng hỏi: "Ông đã làm cái gì?"
Cuối cùng thần kinh bị cồn làm cho tê mỏi cũng đã tỉnh táo lại một chút, ông ta nhớ lại những chuyện kì lạ như việc ông ta rõ ràng đã sắp xếp người ở bên ngoài nhưng vì sao lúc Phương Quân tiến vào ông ta lại không hề nghe thấy tiếng thông báo, lại ví dụ như việc Phương Quân rõ ràng đã chết nhưng bây giờ lại ngang nhiên xuất hiện ở đây, trước đó ông ta chưa từng nghe thấy tin tức này....!
"Lời này nên để bản quan hỏi ngươi mới đúng chứ?" Phương Quân lạnh lùng nói, "Hầu đại nhân, ngươi đã làm cái gì? Bệ hạ giao Túc Bắc cho ngươi là để ngươi trơ mắt nhìn dân chúng Túc Bắc chết đói sao?!"
"Hoá ra ngươi không chết," Hầu đại nhân cười ha hả, "Nhưng chỉ một mình ngươi tới đây thì làm được gì cơ chứ, đối với bản quan mà nói việc bị mắng vài câu cũng không đau không ngứa gì.
Ngược lại là ngươi, Phương đại nhân à, ngươi xông vào đây lúc này chẳng khác nào đang chui đầu vào lười, bản quan thật sự muốn xem xem lần này ngươi làm thế nào để trốn được?"
"Người đâu, người này giả mạo quan viên của triều đình, mau đưa ông ta ra ngoài rồi nhốt lại cho bản quan!" Hầu đại nhân ngoài mạnh trong yếu hét.
"Không cần giãy giụa nữa đâu Hầu đại nhân," Tuân Triều sửa sang lại quần áo rồi thong thả đứng lên, "Sao đại nhân lại phải tự lừa mình dối người như vậy, dù ngài có kêu như thế nào đi nữa thì những người ngài sắp xếp cũng sẽ không xuất hiện đâu."
"Ngươi cũng lừa bản quan sao?" Hốc mắt Hầu đại nhân như sắp nứt ra, "Bản quan tự thấy mình cũng đối xử tốt với ngươi, vì sao ngươi phải làm như vậy?!"
"Đúng vậy, đại nhân đối xử với ta rất tốt nhưng trước tiên ta là con dân của Đại Hoàn rồi tiếp đó mới là quan viên cấp dưới của ngài, à, cũng không đúng, ta là quan viên của Đại Hoàn, đại nhân cũng nên nhận ra rằng Túc Bắc là của Đại Hoàn, mà Đại Hoàn không phải là đồ thuộc quyền sở hữu của đại nhân."
"Bản quan nói mà, bản quan đã cố ý dặn dò chuyện không được để lộ tin tức Túc Bắc gặp hạn ra ngoài, hoá ra là ngươi, ngươi là người báo tin cho triều đình đúng không?"
Tuân Triều không phủ nhận.
Các quan viên khác bị cảnh tưởng này làm cho đần người, bọn họ ngơ ngác nhìn ba người bọn họ giằng co với nhau.
"Bản quan nên nghĩ ra chuyện này từ sớm, ngươi là người mà ngài ấy để lại, sao có thể trung thành với Túc Bắc được chứ?" Hầu đại nhân lẩm bẩm.
"Đại nhân sai rồi, từ trước đến nay hai thần vẫn luôn trung thành với Túc Bắc, chỉ là đại nhân đã thay lòng mà thôi." Tuân Triều