Ẩn Long Vệ đang tìm người ở khắp kinh thành, thế mà đột nhiên người lại xuất hiện ở trước mặt, ngẫm lại vẫn cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.
Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm, y cũng thấy được sự nghi ngờ tương tự trong mắt của nam nhân.
Đương nhiên, người đã tự đưa đến tới cửa thì bọn họ cũng không có đạo lý nào lại không gặp.
Cửa xe bị mở ra, Thương Quân Lẫm xuống trước, Thẩm Úc theo sát hắn, bước xuống sau.
Người tự xưng là "Chư tiên sinh" đứng cách bọn họ không xa, thị vệ như gặp phải kẻ địch, nhìn chằm chằm cái người vừa xuất hiện, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm bước vài bước về phía trước.
Lần đầu tiên Thẩm Úc nhìn thấy "Chư tiên sinh", nam nhân mặc đạo bào màu đen, mái tóc dài được buộc ở sau ót, trông trẻ hơn tưởng tượng của Thẩm Úc, ngũ quan thường thường, không có gì kỳ lạ kết hợp lại với nhau, cho người ta cảm giác rất kỳ quái.
Thứ hấp dẫn sự chú ý của người khác nhất chính là cặp mắt của hắn, thâm thuý đến nỗi khó có thể thấy đáy, dường như là có tất cả mọi thứ nhưng dường như lại không có gì cả.
Chư tiên sinh cũng đang đánh giá Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc, khoảnh khắc thấy rõ gương mặt của hai người, nháy mắt trên gương mặt hắn đã xuất hiện sự hoảng hốt.
Tuy rằng hắn đã khôi phục lại bình thường trong nháy mắt nhưng vẫn bị người luôn quan sát hắn là Thẩm Úc thấy được.
Thẩm Úc chắc chắn rằng từ trước tới nay y chưa từng gặp người này, nhìn vậy thì chắc người này cũng chưa từng gặp y mới đúng, Thẩm Úc rũ mắt, che giấu sự suy tư trong đáy mắt.
"Bệ hạ và quý quân được trời đất tạo nên, quả thật là khiến người ta phải ngưỡng mộ." Chư tiên sinh nhìn hai người một lúc lâu rồi mới nói.
Biểu cảm của Thương Quân Lẫm đã dịu hơn một chút: "Ngươi tìm trẫm làm gì?"
Hắn nửa chắn trước mặt Thẩm Úc, thân thể cũng căng chặt, thật sự rất đề phòng một người xuất quỷ nhập thần như Chư tiên sinh.
"Bần đạo muốn gặp bệ hạ chỉ là vì muốn xác định một chuyện, hiện giờ đã có thể xác định được.
Quỹ đạo của chòm sao đã thay đổi, con đường của vận mệnh cũng đã bị sửa, quả nhiên là không nên nhúng tay vào quá nhiều."
"Đến cùng thì ngươi đang muốn làm cái gì?"
"Bệ hạ sai người đưa bần đạo tới kinh thành không phải là vì muốn gặp bần đạo một lần sao? Bần đạo nghĩ nếu bị người khác áp giải tới đây thì sẽ rất bất lịch sự nên đã tới đây một mình."
Lời nói và hành động của Chư tiên sinh đều rất thong dong, cũng có thể nói là thong dong quá mức, hắn bị nhiều thị vệ cầm vũ khí nhìn chằm chằm như hổ rình mồi như vậy mà lại như là không cảm nhận được.
Thẩm Úc vẫn luôn chú ý quan sát người này, ngoại trừ cảm giác thần bí ở bên ngoài thì hắn còn mang lại cho người ta một cảm giác khó chịu.
Từ những thứ Việt Vương đã nói thì có thể thấy người này hướng về phía Việt Vương, phải có sự thù địch với bọn họ mới đúng, nhưng biểu hiện của người này quá bình tĩnh nên trong lúc này, Thẩm Úc không xác định được người này thật sự thần bí hay là cố ý huyễn hoặc.
"Chư tiên sinh đường xa mà đến, chắc không ngại vào cung một lần đâu nhỉ, lần trước cách mời Chư tiên sinh của chúng ta không được thỏa đáng lắm, hẳn Chư tiên sinh nên cho chúng ta một cơ hội để nhận lỗi nhỉ." Thẩm Úc nhìn Chư tiên sinh rồi nói.
Ánh mắt của Chư tiên sinh lại rơi xuống người của Thẩm Úc thêm một lần nữa: "Bần đạo không thích bị trói buộc, không vào cung được."
Thẩm Úc gãi vào tay áo của Thương Quân Lẫm, y cảm nhận được một chút căm hận đến từ người này, tuy rằng chỉ thoáng lướt qua nhưng y có thể khẳng định rằng mình không cảm giác sai.
Không có sự thù địch với Thương Quân Lẫm nhưng lại có với y, hoá ra không phải nhằm vào Thương Quân Lẫm mà là nhằm vào y sao......
Thương Quân Lẫm trở tay nắm lấy tay Thẩm Úc, lúc hắn nhìn về phía Chư tiên sinh thì đã mang chút không vui khó nhận ra: "Quý quân đã mời rồi, Chư tiên sinh không định cho chút mặt mũi sao?"
Chư tiên sinh có hơi sửng sốt, dường như hắn không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, không khỏi cười khổ: "Bần đạo không có ý này."
"Vậy vì sao ngươi lại muốn từ chối? Phải biết rằng có rất người muốn ta mời nhưng ta không mời, ngươi không chịu cho ta mặt mũi thì cũng là không cho bệ hạ mặt mũi, coi rẻ bệ hạ là tội nặng." Thẩm Úc nghiễm nhiên bày ra bộ dạng được chiều sinh kiêu.
"Quý quân nói rất đúng." Thương Quân Lẫm gật đầu đồng ý, ánh mắt khi nhìn về phía Chư tiên sinh lại càng không tốt hơn.
Dường như hắn trở thành một đế vương bị khiêu khích uy nghiêm, rất có tư thế "Ngươi đi thì đi, không đi cũng phải đi."
Cuối cùng, Chư tiên sinh vẫn phải theo chân bọn họ trở về hoàng cung.
"Vì sao A Úc cứ một hai phải đưa Chư tiên sinh vào cung?" Sau khi trở lại Ngọc Chương Cung, Thương Quân Lẫm ôm lấy Thẩm Úc rồi ngồi lên giường.
Chư tiên sinh được sắp xếp ở tại một cung điện riêng biệt, Ẩn Long Vệ đang âm thầm nhìn chằm chằm vào từng hành động của hắn.
"Người này mang lại cho ta một cảm giác rất kì lạ, ta cảm nhận được sự thù hận của hắn dành cho ta, thế nhưng rõ ràng giữa ta và hắn chưa từng có bất cứ tiếp xúc nào."
Loại cảm xúc như hận thù không thể vô duyên vô cớ mà sinh ra, chắc chắn phải có gì đó thì mới phát động, mà y và Chư tiên sinh đến cả mặt cũng chưa từng gặp, điểm phát động sẽ nằm ở đâu?
"Nếu ngay từ đầu đã căm hận ta thì việc hắn nói ra câu châm ngôn đó cũng không có gì kì lạ, hắn dùng một câu để đưa ta lên thần đàn*, rồi ngay lúc ta tự mãn nhất thì sẽ dùng một câu để đẩy ta vào địa ngục."
(Đàn tế của thần.)
"Trẫm sẽ không tin lời hắn nói," Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy Thẩm Úc, "Từ trước đến nay trẫm không tin quỷ thần, nếu thật sự có thần phật thì vì sao khi con người chịu khổ, chịu nạn bọn họ lại không xuất hiện? Cái câu châm ngôn kia lại càng buồn cười hơn, từ khi nào mà thiên hạ này lại bởi vì có được ai đó mà có thể thay đổi chủ nhân của nó?"
Dưới sự canh phòng nghiêm ngặt của Ẩn Long Vệ, lần này Chư tiên sinh không dễ trốn khỏi hoàng cung như trước nữa.
Nếu đã phát hiện người này có vấn đề rồi thì đương nhiên Thương Quân Lẫm sẽ không dễ dàng thả người ra.
Chư tiên sinh bực bội đi đi lại lại ở trong phòng, vốn dĩ hắn tưởng ràng tốt xấu gì thì Thương Quân Lẫm cũng sẽ có chút sợ hãi đối với những lực lượng thần bí, sau khi hắn bày ra sự thật bí của bản thân thì dù không tôn thờ hắn như Việt Vương thì cũng sẽ phải có thêm chút kính trọng đối với hắn, kết quả thì sao?
Là do hắn quá qua loa, đánh giá thấp vị quân vương giết từ trong chiến trường giết ra kia, sao Thương Quân Lẫm và Thương Quân Việt có thể giống nhau chứ?!
Tiếc là hắn hiểu ra chuyện này quá muộn.
Vào ngày thứ hai, Chư tiên sinh đã phát hiện có gì đó không đúng, Thẩm Úc ngoài miệng thì nói muốn để hắn nhận lỗi nhưng từ sau khi hắn bước vào toà cung điện này thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đã không còn xuất hiện.
Ngày đầu tiên thì bảo muốn để hắn nghỉ ngơi thêm một ngày, nhưng chỉ ngày hôm sau hắn đã phát hiện đã có thêm rất nhiều hơi thở xuất hiện ở xung quanh, ngay cả các cung nhân hầu hạ cũng mang lại cho hắn một cảm giác rất kì lạ.
Hắn không có chứng cứ để chứng minh điều này nhưng hắn rất tin tưởng vào trực giác của chính mình, loại cảm giác này đã đạt tới đỉnh