Yết hầu đang lăn lộn kịch liệt đã bày tỏ suy nghĩ của Thương Quân Lẫm, nam nhân không trả lời nữa mà trực tiếp hôn luôn.
Áo lam đang rũ xuống đã đan chéo vào cùng một chỗ với áo đen, không ngừng phập phồng.
Cuối cùng Thẩm Úc đã phải trả một cái giá lớn vì những lời trêu chọc của mình.
Thương Quân Lẫm ngửa mặt, nằm trên đồng cỏ, Thẩm Úc ghé vào người hắn, hai con ngựa một đen một trắng đang nhàn nhã ăn cỏ ở cách đó không xa, thi thoảng chúng còn thân mật cọ vào người đối phương.
Một tay của Thương Quân Lẫm đặt ở trên eo của Thẩm Úc, một bàn tay còn lại đặt ở sau lưng của y, chậm rãi vuốt ve mái tóc mềm mượt của y.
Thẩm Úc cắn môi dưới, đuôi mắt phiếm hồng, trong mắt còn mang cả hơi nước mơ màng, thân thể cũng run theo biên độ nhỏ.
"Còn ổn không?" Thương Quân Lẫm khàn giọng hỏi.
Thẩm Úc lắc đầu, dư vị quá dài, y không chịu nổi kích thích.
Cảm nhận được gì đó, Thẩm Úc trợn tròn mắt: "Bệ hạ, ngài..."
"A Úc cũng đã nói rằng hôm nay sẽ thuận theo ý trẫm." Thương Quân Lẫm khẽ dùng sức, đè Thẩm Úc đang tính bật dậy lại.
"Rõ ràng ngài vừa mới, mới..." Đột nhiên Thẩm Úc dừng lại, y thả nhẹ hô hấp, dùng hết sức lực để bình ổn giọng nói của mình, "Trên mặt đất rất dơ."
Nam nhân khẽ cười, hắn ghé sát vào rồi cắn lên vành tai đang đỏ bừng kia: "A Úc yên tâm, nếu cứ giống như bây giờ thì sẽ không bị dơ đâu."
"Không thể đợi đến lúc trở về sao?" Thẩm Úc thở hổn hển, giọng nói trầm thấp.
"A Úc đã tự mình nói rằng trên lưng ngựa, màn trời chiếu đất, trẫm vẫn muốn thỏa mãn nguyện vọng của A Úc."
Thương Quân Lẫm nói được thì làm được, sau khi trở về, cả đầu tóc lẫn người của hắn bị dính một đống cỏ, còn Thẩm Úc thì chỉ có một vài cọng cỏ dính trên đuôi tóc của những sợi tóc rũ xuống.
Thay quần áo xong, Thẩm Úc nửa tựa trên giường, nhìn Thương Quân Lẫm đang lộ vẻ chật vật, y buồn cười nói: "Đã bảo là sẽ rất dơ rồi."
Thương Quân Lẫn rửa mặt có chút lâu, hắn mang cả nửa làn hơi nước ngồi lên mép giường: "Rửa chút không phải là sạch rồi sao?" (Thường thì cả rửa mặt cả chải đầu luôn)
Thẩm Úc vén tóc của Thương Quân Lẫm lên nhìn thử, gật đầu nói: "Quả thật là rất sạch."
"Bệ hạ nói xem có phải vận mệnh đã sắp đặt rằng ngày ấy ngài sẽ tha cho ta hay không? Nếu lúc ấy người xuất hiện là một người khác, bệ hạ cũng sẽ thả hắn đi sao?" Thẩm Úc rút tay lại rồi chống cằm.
Thương Quân Lẫm bình tĩnh nhìn y: "Có lẽ vậy, trẫm thấy thật may mắn vì lúc ấy đã không làm gì cả."
Dựa theo tính tình của hắn vào lúc đó, sau khi đã phát hiện nhân vật khả nghi thì mặc kệ đối phương là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi thì hắn cũng sẽ không bỏ qua.
Khoảng thời gian đó, ở bên cạnh hắn quá nguy hiểm, nếu giữ một đứa trẻ choai choai như Thẩm Úc ở lại thì không còn nghi ngờ gì nữa, là đang nói cho người đời biết điểm uy hiếp mình nằm ở đâu.
Thẩm Úc thoát khỏi hoàn cạnh của phủ Trấn Bắc Hầu nhưng cũng rơi vào một hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn.
Hiện tại thì không giống như thế, hiện tại hắn đã trưởng thành, có đủ năng lực để bảo vệ Thẩm Úc khỏi nguy hiểm, thời gian bọn họ gặp lại nhau không sớm cũng không muộn, rất vừa vặn.
"Ngẫm lại vẫn cảm thấy có hơi khó để tưởng tượng ra, hoá ra giữa ta và bệ hạ đã có một mối duyên phận bị che khuất lâu như vậy."
"Không tốt sao? Trẫm đã từng nghĩ nếu có thể gặp A Úc sớm chút thì tốt quá rồi, không ngờ chúng ta đã được gặp nhau từ sớm," Thương Quân Lẫm vuốt ve đầu tóc của Thẩm Úc, "A Úc lớn lên ở phủ Trấn Bắc Hầu sẽ an toàn hơn việc ở bên trẫm rất nhiều, mà đám người từng đuổi giết ngươi cũng chưa từng xuất hiện lại sao?"
"Đúng vậy, trong ấn tượng của ta thì bọn họ chỉ xuất hiện một lần như vậy." Thậm chí Thẩm Úc còn từng hoài nghi rằng những chuyện xảy ra vào ngày hôm đó chỉ là một giấc mơ, không có đuổi giết, cũng không có sự ấm áp rơi từ trên trời xuống.
"A Úc có manh mối gì về thân phận của mấy người đó không?" Người đã bị xử lý sạch sẽ từ lâu, hơn nữa lại còn là chuyện của nhiều năm trước nên dù năm đó có để lại manh mối thì nếu hiện tại muốn điều tra thì cũng sẽ rất khó.
"Ban đầu ta nghi ngờ bọn họ là người của Như di nương, sau khi thử thì phát hiện không phải, lúc ấy ta còn nhỏ tuổi nên trong tay cũng không có nhiều người để sử dụng, thử tra thì cũng tra không ra nên cũng không thể giải quyết được gì." Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Thẩm Úc nghi ngờ đó chỉ là một giấc mơ.
Khi đó y cũng không biết mấy người đó đã bị Thương Quân Lẫm giải quyết nên chỉ cảm thấy mấy người này đột nhiên xuất hiện rồi đột nhiên lại biến mất, không tra được chút tung tích nào.
"Trẫm nhớ đám người kia cũng giống đám người đến ám sát trẫm kia, là sát thủ được bồi dưỡng chuyên môn, chắc không có khả năng oán hận Trấn Bắc Hầu nên mới ra tay với ngươi đâu."
"Hẳn là sẽ không đâu, ai cũng biết Trấn Bắc Hầu không có chút tình cha con bài với ta, ta cũng chỉ chiếm tên tuổi của con vợ cả mà thôi.
Nếu muốn trả thù Trấn Bắc Hầu thì thay vì việc ra tay với ta, cứ trực tiếp ra tay với mẹ con Như di nương còn hơn."
Trước khi Thẩm Úc vào cung, mọi việc trong phủ Trấn Bắc Hầu vẫn luôn do Như di nương quản lý, có sự chiều chuộng đến bất công của Trấn Bắc Hầu, địa vị của bà ta ở phủ Trấn Bắc Hầu có thể so sánh với chính phu nhân*, người ngoài ai mà không biết chuyện Trấn Bắc Hầu rất chiều vị di nương này, nếu không phải do có pháp luật đè nặng thì chỉ sợ ông ta đã nâng người lên làm chính phu nhân.
(Phu nhân, vợ cả.)
"Không phải Như di nương cũng không phải Trấn Bắc Hầu, vậy rốt cuộc là ai đã sai nhiều sát thủ đã được huấn luyện tốt như vậy đi giết một đứa trẻ chứ? Lúc ấy ta còn nhỏ tuổi, cũng hiếm khi rời khỏi phủ Trấn Bắc Hầu, chắc chắn không chỉ đơn giản là tới vì ta, loại trừ những nguyên nhân đó thì còn thừa lại cái gì?"
Lần đầu tiên Thẩm Úc nghĩ lại vấn đề này, kiếp trước, cho đến khi y chết đi thì cũng không có ai tìm tới y gây phiền toái, vì sao bọn họ chỉ ra tay một lần? Vì sao lại phải ra tay với y?
"A Úc có từng nghĩ mục đích của mấy người này là mẫu thân của ngươi không?" Thương Quân Lẫm nhíu mày hỏi.
"Vì mẫu thân của ta sao?" Trong mắt Thẩm Úc hiện lên một tia mờ mịt, với y mà nói, mẫu thân chỉ là một cái xưng hô, y chưa từng nghe thấy người khác nhắc về mẫu thân của mình, cho tới bây giờ, y vẫn biết rất ít thông tin về mẫu thân.
"Thật ra vẫn luôn có một chuyện rất kì lạ, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy người khác nhắc về chuyện của mẫu thân ta.
Người khác thì còn có thể nói là do không được tiếp xúc với những chuyện ở bên trong phủ Trấn Bắc Hầu nên không biết cũng rất bình thường nhưng từ trước đến nay, ở Hầu phủ cũng chưa từng có ai nhắc tới, thử tính thời gian thì cũng có vài thiếp thất của Trấn Bắc Hầu đã có mặt ở trong phủ từ khi mẫu thân ta còn ở trong phủ, còn cả những người hầu lớn tuổi đã hầu hạ lâu năm nữa, những chuyện về mẫu thân của ta bị bọn họ giữ kín như bưng."
"Ban đầu ta nghĩ là vì mẫu thân của ta đã phạm phải điều gì đó kiêng kị nên bọn họ mới không dám nhắc tới nhưng hiện tại xem ra không phải như thế."
"Nếu mấy người đó thật sự có liên quan đến mẫu thân của ngươi thì chắc thân phận của mẫu thân ngươi cũng không hề đơn giản."
"Bệ hạ, ta muốn đến phủ Trấn Bắc Hầu." Thẩm Úc chống cơ thể để ngồi dậy, y cần phải biết cuộc ám sát năm đó là thế nào.
Bởi