Tâm trạng của Hứa đại nhân cũng rất phức tạp, mặc kệ là con gái nhà ai gây nên tội thì khi thấy người khiến cho mọi chuyện thành ra như vậy nói chuyện thì cũng sẽ thấy không dễ chịu.
Nhưng ông ta cũng không thể nói cái gì vì con gái của ông ta đã phạm sai lầm trước, ông ta cũng không thể vì vậy mà trách bệ hạ, ông ta cũng không dám.
Tiếng tăm của Thương Quân Lẫm ở bên ngoài khiến các đại thần rất sợ hắn, đặc biệt là những người giống như Hứa đại nhân, vẫn luôn nhậm chức ở bên ngoài kinh thành, chỉ mới nghe về những hành vi của bệ hạ qua miệng của những người khác.
Ở trong lòng các đại thần lớn tuổi thì việc Thương Quân Lẫm đã dùng cách thức đẫm máu như thế nào để ép tiên đế nhường ngôi cũng không phải là một bí mật, Hứa đại nhậm chức ở bên ngoài nhiều năm nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta không có chút mạng lưới quan hệ nào ở kinh thành, nếu không thì trong đợt này cũng sẽ không đến lượt ông ta được gọi về kinh thành.
Là người làm quan, có ai không hy vọng được ở lại trung tâm của quyền lợi*? (Quyền lực+Lợi ích)
Thành thật mà nói thì Hứa phu nhân cũng không quá sợ Thương Quân Lẫm, bà ta là nữ tử, lại còn được gia tộc chiều từ nhỏ đến lớn, sau khi gả chồng thì chồng bà ta cũng để bà ta nói gì nghe nấy, có thể nói là cuộc đời này của bà ta xuôi gió xuôi nước, chưa từng gặp phải thất bại nào.
Cho đến hôm nay.
Hứa đại nhân biết rõ tính tình của phu nhân mình nên vội kéo tay áo của bà ta rồi khẽ nói: "Đó là bệ hạ và quý quân."
Trong lúc đang nói chuyện, hai bên càng ngày càng gần nhau hơn.
"Thần tham kiến bệ hạ, quý quân." Hứa đại nhân quỳ xuống hành lễ, Hứa phu nhân cũng quỳ xuống theo.
Thương Quân Lẫm từ trên cao nhìn xuống, đánh giá bọn họ một hồi, mãi đến lúc sau lưng của Hứa đại nhân sắp toát ra mồ hôi lạnh thì hắn mới mở miệng.
"Miễn lễ."
Hứa đại nhân vội lôi phu nhân nhà mình đứng lên rồi nhìn theo hướng Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc rời đi.
"Người đi cùng bệ hạ chính là quý quân sao? Bệ hạ rất yêu chiều y sao?" Nhìn bóng dáng hai người rời đi, không biết Hứa phu nhân đã suy nghĩ cái gì.
"Đúng, lúc y còn chưa vào cung, bệ hạ đã đặc biệt ban phong hào quý quân, sau khi y vào cung thì lại càng được tập trung trăm ngàn sự yêu chiều vào bản thân, thậm chí bệ hạ đã tuyên bố với bên ngoài rằng cả cuộc đời này sẽ chỉ có một mình quý quân." Hứa đại nhân thổn thức.
"Quý quân là nam tử, bệ hạ nói như vậy mà các đại thần không phản đối sao?"
"Sao có thể không phản đối, ai mà không muốn đưa con gái mình vào cung chứ, đã bị chặt đứt một cơ hội tốt, nhưng mà phản đối thì có ích lợi gì đâu, bệ hạ đã nhận định rằng chỉ cần có một mình quý quân, cũng vì thế mà còn bị trách phạt vài vị đại thần." Vì dời lực chú ý của Hứa phu nhân, xoá bỏ những suy nghĩ không nên nghĩ trong lòng bà ta nên Hứa đại nhân đã cố ý nhiều lời hơn vài câu.
"Thật sao?" Hứa phu nhân thu hồi ánh mắt, hỏi qua chuyện khác, "Ngươi có biện pháp nào khác để dùng thời gian ngắn nhất để liên hệ với phía Hán Châu bên kia không?"
"Liên hệ với bên kia làm cái gì? Yên tâm đi, dù bệ hạ có sai người đi tra thì cũng sẽ không tra được gì đâu." Sau sự hoảng loạn ban đầu, Hứa đại nhân đã không còn hoang mang lo sợ như vậy nữa, dù như thế nào thì ông ta cũng đã cắm rễ ở Hán Châu đủ lâu, ở nơi đó, từ trên xuống dưới đều là người của ông ta, bệ hạ sai viên quan đi điều tra thì thế nào, nếu thật sự có thể tra ra cái gì thì sao ông ta lại được điều đến kinh thành chứ?
"Chuyện của Quân Quân, nên làm cái gì bây giờ?" Nghĩ đến con gái, trong ngực Hứa phu nhân tràn đầy buồn đau.
"Chuyện của Quân Quân, ta sẽ nghĩ cách." Hứa đại nhân vỗ vào bàn tay của Hứa phu nhân.
Thánh chỉ còn chưa chính thức ban bố, có viên quan thấy Hứa đại nhân liền nhiệt tình đi đến chào hỏi, Hứa đại nhân không dám để lộ cái gì ở ngay lúc này nên cũng đành cố gắng hết sức để giả bộ vui vẻ mà nói chuyện với đối phương.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi đến chỗ chất đống con mồi rồi nhìn nhìn, bọn họ đi ra ngoài một chuyến, thu hoạch không nhỏ, con thỏ, con hoẵng, hươu....Có đủ các loại con mồi.
"Ngoại trừ thịt hươu ra, A Úc còn muốn ăn gì nữa không? Nướng một con thỏ nhé?"
Thẩm Úc chỉ vào mấy thứ, cung nhân nhanh chóng mang đi xử lý, sau khi xử lý mọi thứ, bọn họ chỉ cần nướng nữa là được.
Bên ngoài rất náo nhiệt, không chỉ có người từ rừng trở về mà bọn họ còn mang theo con mồi mà mình săn bắt được trở lại, bọn họ tụm lại thành đàn, khen ngợi lẫn nhau.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm dắt tay nhau đi trên bãi cỏ, bọn họ không đi đến nơi đông người nên cũng không bị ảnh mắt của những người khác quấy rầy.
Cuối mùa thu thời tiết chuyển lạnh, đặc biệt là buổi tối, nhiệt độ rất thấp, Thẩm Úc đã khoác áo choàng rồi nhưng vẫn cảm thấy có khí lạnh thấm vào người như cũ.
Thương Quân Lẫm sờ vào bàn tay đang càng ngày càng lạnh kia của y, từ bỏ ý định tiếp tục đi ra ngoài.
Tới gần đống lửa, hơi nóng cuồn cuộn không ngừng vọt tới, Thẩm Úc không cầm lòng được mà muốn tới gần hơn.
Tổng cộng cuộc thi sẽ được tiến hành trong ba ngày, hiện tại vẫn là ngày đầu tiên, sau khi có người chuyên môn phụ trách kiểm kê con mồi xong thì mọi người có thể tụ tập lại để hưởng thụ những món ngon ban ngày săn được.
Cung nhân bưng thịt đã được xử lý tốt lên.
Thẩm Úc chống cằm, nhìn góc nghiêng tuấn mỹ của nam nhân.
Ánh lửa lay động, trên người nam nhân đang nghiêm túc nướng thịt kia xuất hiện thêm một chút khói lửa, rất khó để tưởng tượng rằng đôi tay dùng để chấp bút, giết địch kia cũng có thể dùng để làm một việc bình dân như vậy.
Động tác nướng thịt của Thương Quân Lẫm rất thuần thục, chỉ chốc lát sau, lát thịt đã phát ra tiếng vang "xèo xèo", hương thơm nồng đậm lan tràn ra.
Mũi của Thẩm Úc giật giật, ánh mắt rơi xuống thứ trên tay của Thương Quân Lẫm.
"Thơm quá."
"Đói bụng sao? Chờ thêm một lát là có thể ăn được rồi."
Mùi hương càng ngày càng đậm, Thương Quân Lẫm bỏ thịt đã được nướng xong ra đĩa rồi đưa cho Thẩm Úc: "Nếm thử đi."
Đợi một hồi, xác định thịt không còn nóng như trước nữa, Thẩm Úc gắp một miếng lên rồi bỏ vào trong miệng.
Thẩm Úc nhai hai ba cái rồi nuốt xuống, sau khi ăn hết cả miếng thịt, y ngạc nhiên nói: "Tay nghề của bên hạ thật sự đã nằm ngoài dự kiến của ta, ăn ngon quá đi."
Thẩm Úc nói muốn Thương Quân Lẫm nướng thịt cho mình chỉ đơn giản là vì muốn ăn thịt hắn nướng mà thôi, nếu có thể nuốt xuống thì y có thể nhắm mắt mà khen, ai ngờ thịt Thương Quân Lẫm nướng lại ăn ngon như vậy, ngược lại lại khiến y không biết khen như thế nào.
Thấy Thẩm Úc thích, Thương Quân Lẫm lại nướng thêm vài miếng, những loại thịt khác nhau sẽ có hương vị khác nhau, điểm tương đồng duy nhất của chúng đó là độ ngon.
Vốn dĩ Thẩm Úc là một người coi trọng việc ăn uống, y không cẩn thận ăn quá nhiều nên bụng y căng đến nỗi có chút khó chịu.
Hầu hết loại thịt mà bọn họ nướng là thịt hươu và vài con thỏ, đa số thịt mà Thương Quân Lẫm tự tay nướng đã vào bụng của Thẩm Úc, còn lại một ít thịt do cung nhân nướng đã rơi vào bụng Thương Quân Lẫm.
Thẩm Úc cũng tự tay nướng vài lần, lần đầu tiên thịt đã bị nướng cháy, lần thứ hai thì chưa kịp chín, sau vài lần thất bại liên tiếp, Thẩm Úc từ bỏ.
Thẩm Úc xoa xoa bụng, nhìn số thịt nướng còn