Thẩm Úc nhìn xung quanh, trong phòng Ngự Thư không có vị đại thần nào cả mà chỉ có một mình Thương Quân Lẫm.
"A Úc đang nhìn gì vậy?" Thương Quân Lẫm chú ý đến động tác của y nên hỏi.
"Sao bệ hạ lại một mình bận rộn ở đây mà chưa chịu ăn tối?" Thẩm Úc đi qua đó rồi kêu cung nhân đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ kia.
"Sao A Úc lại biết trẫm chưa ăn tối vậy, có phải Mạnh Thường lại lắm miệng rồi hay không?" Thương Quân Lẫm đứng dậy rồi kéo Thẩm Úc qua ngồi bên cạnh mình.
"Bệ hạ đừng trách Mạnh công công, ông ấy cũng là vì lo cho thân thể của ngài thôi, dù cho có bận thì bệ hạ vẫn nên dành thời gian để ăn uống."
Mạnh công công tiến lên mở hộp thức ăn ra rồi lấy đồ ăn ra đặt bên cạnh: "Dù bệ hạ có tính trách phạt nô tài thì nô tài vẫn phải nói với quý quân."
"Có A Úc chống lưng nên cái gì ông cũng dám nói cả." Thương Quân Lẫm cũng sẽ không vì chuyện này mà tức giận thật.
Hương thơm của đồ ăn tràn ngập khắp phòng, Thẩm Úc cất hết sổ con đặt ở trước mặt Thương Quân Lẫm đi rồi nói: "Trước tiên bệ hạ cứ ăn đi đã, ta cũng đói rồi."
"Ai cũng có thể đói bụng nhưng riêng A Úc thì không thể được." Thương Quân Lẫm nắm lấy tay của Thẩm Úc rồi cùng đứng lên.
Mạnh công công vội vàng sai cung nhân sắp xếp chỗ để ăn.
Lò sưởi ngầm của phòng Ngự Thư không cháy mạnh như Cung Ngọc Chương nên Thẩm Úc ở một lúc lâu thì mới miễn cưỡng thấy ấm hơn, Thương Quân Lẫm nắm tay y thấy tay y vẫn rất lạnh nên vội kêu Mạnh công công thêm củi cho lò sưởi ngầm.
Đồ ăn đã được dọn ra toàn bộ, có mặn có chay, mùi hương lan tỏa nên chỉ vừa ngửi thôi cũng đã khiến mọi người phải thấy đói.
"Ta cố ý kêu phòng bếp nhỏ hầm thêm một ít canh, bệ hạ uống một ít đi." Thẩm Úc múc một chén canh có màu trắng ngà ra rồi đưa tới trước mặt Thương Quân Lẫm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thương Quân Lẫm đương nhiên sẽ không từ chối ý tốt của y, một chén canh nóng vào bụng thì từ trong ra ngoài đều trở nên ấm áp.
Thương Quân Lẫm ăn rất nhanh, cho dù là vừa ăn vừa chăm sóc cho Thẩm Úc thì vẫn ăn xong trước Thẩm Úc, từ trước đến nay Thẩm Úc đều thích ăn uống chậm rãi nên dù thấy người đàn ông đã ăn xong rồi thì y cũng không sốt ruột.
Thương Quân Lẫm không đi xử lý sổ con tiếp mà ngồi đợi Thẩm Úc ăn xong rồi mới dẫn người đến trước bàn làm việc để cùng nhau ngồi xuống.
"Gần đây bệ hạ vẫn còn phải xử lý chuyện của Việt Vương sao?" Thẩm Úc nhìn nội dung trong cuốn sổ con, đó là do Tuân Triều viết ra, bên trong đang nói về tình hình hiện tại của Nhạc Châu.
Việc Việt Vương dẫn binh làm phản đã khiến Nhạc Châu rối loạn một khoảng thời gian, cũng may Tuân Triều đã đến kịp nên đã nhanh chóng đè cơn bạo loạn xuống, không gây ra bất cứ sự tổn thất nào.
Việt Vương đã chiếm cứ Nhạc Châu nhiều năm nên có mối liên hệ rất sâu sắc với các lực lượng ở Nhạc Châu, trong số đó còn rất nhiều người đã âm thầm đứng về phía Việt Vương rồi nên nếu muốn lấy lại được Nhạc Châu một cách dễ dàng thì trước tiên còn cần giải quyết sạch sẽ những lực lượng này.
Nhiệm vụ chính của Tuân Triều chính là việc này.
Mọi chuyện tiến triển cũng xem như là thuận lợi, điều duy nhất khiến Tuân Triều phải để ý chính là một phần lực lượng của Việt Vương ở Nhạc Châu đã biến mất.
"Hẳn là những người này đã trốn khỏi Nhạc Châu và hợp lại với Việt Vương." Ngón tay của Thẩm Úc đặt ở bên rìa của cuốn sổ con, giọng nói của y vẫn rất vững vàng.
Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy, trẫm đã kêu Cố Hoài điều tra thử, quả thật trên đường bọn họ đã giải quyết một cánh quân đến từ Nhạc Châu, trừ cái này ra thì còn có vài lực lượng không biết chui từ đâu ra nữa."
Cố Hoài nhận nhiệm vụ mới rồi, còn chưa kịp ăn năm mới thì đã phải rời khỏi kinh thành, hắn còn cần phải căn cứ vào những kết quả đã thẩm vấn được để dọn dẹp sạch sẽ những tàn lưu của mấy lực lượng này.
Thẩm Úc: "Hiện tại bệ hạ đã bắt được người rồi, vậy đến cùng thì cái kẻ mấy năm nay vẫn đứng phía sau Việt Vương là ai? Cái tên Đàm tiên sinh kia cũng chỉ nghe lệnh mà làm việc thôi đúng không?"
Sau khi Việt Vương bị bắt thì Thẩm Úc đã biết được những chuyện xảy ra trong dạo gần đây của Việt Vương từ miệng của Thương Quân Lẫm, nhìn thế nào thì cái tên Đàm tiên sinh kia cũng không giống người thật sự làm chủ phía sau.
Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy, mấy ngày nay Bộ Hình vẫn đang thẩm vấn, cái tên Đàm tiên sinh kia biết được rất nhiều tin tức, căn cứ vào kết quả thẩm vấn ông ta thì cũng đã bắt được thêm rất nhiều người, nhưng mãi mà vẫn không thể thẩm vấn được ai là kẻ đứng ở sau màn."
Thẩm Úc: "Là không hỏi được hay là..."
Thương Quân Lẫm xoa lên giữa mày: "Là vì ngay cả bọn họ cũng không biết thân phận thật sự của đối phương, người kia chưa từng thật sự xuất hiện ở trước mặt bọn họ, lúc muốn giao mệnh lệnh cho bọn họ thì cũng sẽ thông qua các sứ giả, những sứ giả đó luôn mặc đồ đen và đeo mặt nạ nên không thể thấy rõ khuôn mặt."
Thẩm Úc: "Người này ẩn giấu rất sâu, lòng đề phòng cũng rất mạnh, nhiều người như vậy mà vẫn chưa từng có ai gặp được người này hay sao?"
Thương Quân Lẫm: "Đúng vậy."
Thẩm Úc: "Không lộ mặt thật nhưng lại vẫn có thế khiến người ta chịu thay mình làm việc, thật sự là càng ngày lại càng khiến ta tò mò về thân phận của người này, bình thường thì bọn họ xưng hô với người này như thế nào?"
Thương Quân Lẫm: "Gọi hắn là đại nhân."
Thẩm Úc: "Có thể được tiên đế tin tưởng và giao một lực lượng lớn như vậy vào trong tay thì ít nhất cũng phải là một người rất nổi bật trong thời kỳ mà tiên đế trị vì, nếu chỉ đối chiếu với triều đình hiện tại thôi thì sẽ không đủ, bệ hạ đã thử điều tra vị đại thần nào mà trước kia khá được tiên đế coi trọng hay chưa?"
Thương Quân Lẫm: "Đã thử điều tra rồi, có một người tương đối phù hợp nhưng đã qua đời vào mười năm trước rồi."
Manh mối đã bị cắt đứt.
Tin tức mà hiện tại bọn họ có được vẫn còn quá ít.
Kiếp trước Thẩm Úc gần như là không hề biết đến sự tồn tại của lực lượng này chứ đừng nói tới chuyện biết lực lượng này là do ai điều khiển, dù có nghĩ nữa thì vẫn không thể có kết quả được nên Thẩm Úc cũng chỉ dành tạm thời từ bỏ.
Năng lực hành động của Cố Hoài rất mạnh, binh lính hắn dẫn theo như những bóng quỷ đi lại khắp nơi trên Đại Hoàn và nhổ tận gốc những lực lượng đang ẩn náu ở những nơi tối tăm nhất.
Việc Việt Vương có âm mưu làm phản có chứng cứ vô cùng xác thực nên đáng lẽ hắn ta sẽ phải bị chém đầu ngay lập tức nhưng vì suy xét đến chuyện sắp đón Tết rồi nên Thương Quân Lẫm quyết định dịch thời gian hành hình ra xa hơn một chút.
Nhà tù của bộ Hình cũng khác với ngục tối, bên trong nhốt vô số loại phạm nhân khác nhau, Việt Vương bị nhốt riêng ở một nơi và ngày nào cũng sẽ bị thẩm vấn một lần.
Hắn ta đã bị tước đi tên hiệu được phong và cả họ của mình, đã bị xóa tên khỏi hoàng thất rồi nên hiện tại hắn đã không còn là một vương gia cao quý nữa mà đã trở thành một tên tội nhân đê tiện.
Thương Quân Lẫm muốn tìm thêm tin tức từ miệng của hắn ta, mà người thẩm vấn cũng biết hắn ta không còn cơ hội trở lại như trước nữa nên lúc ra tay với hắn ta cũng không hề e ngại gì, chẳng qua chỉ mới mấy ngày thôi mà Việt Vương đã bị tra tấn đến nỗi không còn nhìn ra hình người.
Người đàn ông trên người toàn là máu đang nằm cuộn lại ở một góc ven tường, dù chỉ có một tiếng động nhỏ thôi thì hắn cũng sẽ không nhịn được mà muốn lùi vào trong hơn nữa, hai mắt hắn cũng đã trở nên vẩn đục, biểu cảm thì đầy e sợ, đâu còn nửa phần dáng vẻ của Việt Vương năm nào.
Mỗi một nơi trên người của hắn ta đều đang rất đau, đó là những miệng vết thương được để lại sau những màn tra tấn, người tra tấn chỉ cần đảm bảo rằng hắn sẽ không chết là được, vì vậy nên những miệng vết thương không nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ cũng lười quản.
Miệng vết thương đã bị nhiễm trùng và trở nên thối rữa, nếu không phải vì hiện tại đang là mùa đông thì