Việc này nếu là đặt ở kiếp trước thì Thẩm Úc cũng có thể hiểu được, kiếp trước y gây thù chuốc oán với rất nhiều người nên kẻ muốn hại chết y nhiều như cá diếc qua sông, nhưng một đời này y còn chưa làm gì thì đã vào cung luôn rồi, cho dù có muốn kết oán thì cũng không kịp.
"Chưa chắc mục tiêu là A Úc." Thương Quân Lẫm cảm thấy xét đến cùng thì chuyện này vẫn có khả năng cao là bởi vì hắn.
Hắn lên ngôi nhiều năm như vậy, kẻ hận hắn rất nhiều, cho dù là trước lúc hắn lên ngôi thì kẻ muốn hắn chết cũng đã rất nhiều rồi, tuy rằng những kẻ đó đã bị hắn bắt phải trả giá vì những hành động của mình rồi nhưng vẫn sẽ có những con cá lọt lưới.
"Bệ hạ, ta có thể đi gặp thích khách kia hay không?" Thẩm Úc muốn xác định xem mục tiêu của người này có phải là mình hay không, nếu đúng như vậy thì có phải phía sau bọn họ còn có chiêu khác hay không.
Thẩm Úc không thích cảm giác chuyện tới trước mặt rồi mấy thấy nguy cơ, y phải bóp chết những nguy hiểm ngay từ lúc nó còn trong thời kỳ non trẻ.
Thương Quân Lẫm nghĩ đến dáng vẻ của vũ nữ kia sau khi mình rời đi, trong giọng điệu cũng có vẻ hơi chần chừ: "...Chờ thêm hai ngày nữa đã."
Thẩm Úc chỉ cần có thể gặp nàng ta một lần là được, nghe vậy y liền gật đầu, y nhớ tới một chuyện khác liền hỏi: "Sao bệ hạ lại ra đây nhanh như vậy, mọi chuyện giải quyết xong rồi sao?"
Đương nhiên là không rồi.
Sau khi Thương Quân Lẫm nhận được tin tức Thẩm Úc đã đến đây thì hắn đã bỏ qua việc chỉ mới bàn bạc được một nửa để đi gặp y, dù sao mấy chuyện đó cũng không giải quyết được trong thời gian ngắn nên dù hắn đã rời đi thì các đại thần vẫn sẽ tiếp tục bàn bạc.
Các đại thần cũng không ngờ chỉ mới nói được một nửa mà Thương Quân Lẫm đột nhiên lại đi ra ngoài, bọn họ ngơ ngác nhìn nhau.
"Bệ hạ có chuyện gì gấp hay sao?"
Mạnh công công cười gượng không biết nên trả lời như thế nào, việc Thẩm Úc tới đây thì đương nhiên ông không thể không bẩm báo được, nếu không đến lúc đó nếu có chuyện gì thì kẻ bị xử đầu tiên chính là ông, nhưng mà ông cũng không ngờ bệ hạ lại thẳng thắn vứt các đại thần ở đây rồi rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn biểu cảm của Mạnh công công, thừa tướng hình như cũng đã đoán được gì đó, ông vội lên tiếng kéo lực chú ý của mọi người trở về: "Chắc chắn bệ hạ có việc nên mới vội vàng rời đi, chúng ta tiếp tục thôi."
Đúng như suy nghĩ của Thương Quân Lẫm, dù hắn không có mặt ở đó thì các đại thần vẫn có thể tiếp tục bàn bạc như bình thường.
Thừa tướng và Phương Quân khống chế lại đề tài, việc bọn họ bàn bạc chính là những kẻ có thể liên quan đến vụ ám sát kia, khác với lần trước, vụ ám sát lần này diễn ra ở ngay trong cung nên cũng liên quan đến nhiều người hơn, lại càng phức tạp hơn.
Thẩm Úc không định khiến Thương Quân Lẫm phải chậm trễ quá lâu nhưng mà Thương Quân Lẫm lại không chịu quay lại một mình nên y đành phải quay lại cùng hắn.
Các đại thần thấy Thương Quân Lẫm sau khi ra ngoài trở về thì lại dẫn thêm cả Thẩm Úc vào, ai cũng trợn tròn mắt, chỉ có mỗi ánh mắt của thừa tướng và Phương Quân là lộ vẻ thấu hiểu.
"Thần tham kiến bệ hạ, quý quân." Bất kể là trong lòng nghĩ như thế nào thì lúc nhìn thấy hai người, trước tiên bọn họ đứng lên và sôi nổi hành lễ đã.
"Không cần đa lễ." Thương Quân Lẫm dẫn Thẩm Úc ngồi vào vị trí của chủ nhân.
Có đại thần nhìn thấy cảnh tượng này liền há miệng thở dốc, có vẻ là đang muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
"Chuyện này liên quan đến cả quý quân nữa nên trẫm nghĩ quý quân có quyền được biết hết mọi chuyện, bọn họ vô duyên vô cớ bôi nhọ quý quân như thế thì cũng phải có một lý do hợp lý, các vị ái khanh* cảm thấy lý do này sẽ là gì đây?" (Gọi cấp dưới bằng tỳnh iu thương)
Thương Quân Lẫm đã đánh đòn phủ đầu rồi cho nên các đại thần tính lên tiếng cũng bị hắn dọa sợ, không dám rối rắm vì vấn đề Thẩm Úc thân là quý quân nên không phù hợp với việc xuất hiện ở đây nữa.
"Thần cho rằng có thể điều tra xuất phát từ chỗ của quý quân để xem xem có phải quý quân đã gây thù chuốc oán với ai hay không."
"Có âm mưu hãm hại bệ hạ là một tội nặng, bất kể quý quân có phải là người làm ra chuyện này hay không thì chỉ cần có hiềm nghi, chắc chắn cũng sẽ dẫn đến việc có ngăn cách với bệ hạ..." Vị đại thần đang nói chuyện nhìn Thương Quân Lẫm một cái rồi chậm rãi dời mắt đi và tiếp tục nói, "Đương nhiên bệ hạ và quý quân tình sâu như biển nên sẽ không bị bọn họ ảnh hưởng."
"Cuộc ám sát này có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim, bất kể là có thành công hay không thì vẫn có thể kéo quý quân xuống nước, thần cho rằng kẻ lập ra kế hoạch này chắc chắn có mâu thuẫn với quý quân."
"Thần mạn phép hỏi một câu, quý quân có nghĩ ra ai đáng nghi hay không?"
Gần đây Thẩm Úc vẫn luôn suy nghĩ chuyện này nhưng mãi mà vẫn không có kết quả, nếu không vì thế thì y cũng đã không muốn gặp mặt vũ nữ kia rồi.
Cho đến lúc đội trưởng của Ẩn Long Vệ tới báo cáo thì bọn họ vẫn chưa bàn bạc được ra kết quả nào khả quan.
"Kẻ đứng phía sau Việt Vương đã bị bắt rồi sao?" Đột nhiên nhận được tin tức kẻ đó đã bị bắt, Thẩm Úc thấy có hơi khó tin.
"Trẫm đã sai Ẩn Long Vệ cùng hành động với Cấm vệ quân, bọn họ chia ra làm hai đường nên mới có thể bắt được người."
Cuộc bắt giam này đã được hắn lập mưu từ lâu, từ lần đầu tiên Việt Vương bị bắt vào ngục tối thì kế hoạch này đã bắt đầu rồi, sau gần một năm cuối cùng bọn họ cũng thu lưới thành công.
"Chúc mừng bệ hạ đã được như ước nguyện."
"Cũng nhờ A Úc nữa." Thương Quân Lẫm ôm chặt lấy Thẩm Úc rồi hôn một cái thật kêu lên trán của y.
Kẻ đứng ở phía sau lưng Việt Vương đã bị bắt rồi nên Thương Quân Lẫm lại càng có nhiều việc phải làm hơn, cái bẫy mà tiên đế đặc biệt bày ra trước khi chết để nhắm vào Thương Quân Lẫm cuối cùng cũng bị tháo bỏ.
Kẻ đứng phía sau màn bị nhốt riêng ở trong ngục tối, vì đề phòng trường hợp xảy ra chuyện bất ngờ nên còn phải sai các binh lính tinh nhuệ tới canh gác, Thương Quân Lẫm sai người ở bộ Hình và Đại Lý Tự tới để cùng nhau xử lý chuyện này.
Một bên là ám sát, một bên là làm phản, các đại thần vì chuyện này mà vội vàng đến nỗi chân không kịp chạm đất chứ đừng nói tới chuyện ăn cho xong cái Tết năm nay.
Trấn Bắc Hầu bị bãi quan nên ở nhà, bữa tiệc tổ chức trong cung kia đương nhiên ông ta cũng không được tham gia, lúc ông ta hay tin hoàng đế bị ám sát thì mọi chuyện đã trôi qua được hai ngày.
"Hầu gia, thuộc hạ nghe được một ít tin tức ở bên ngoài nhưng cũng không biết là thật hay giả." Bàn bạc xong mọi việc, một cấp dưới thân cận và được Trấn Bắc Hầu rất coi trọng chần chừ một lúc cuối cùng cũng nói.
"Tin tức gì?" Bởi vì đã bị bãi bỏ chức quan nên gần đây Trấn Bắc Hầu đã già đi rất nhiều.
"Là về quý quân." Cấp dưới thân cận kia hạ âm lượng xuống, "Thuộc hạ nhận được tin tức này từ trong cung, thấy bảo là cuộc ám sát này còn có chút liên quan đến quý quân, hay nói cách khác là quý quân chính là kẻ đứng sau vụ ám sát này."
"Chắc chắn là nói bậy bạ!" Trấn Bắc Hầu vỗ lên bàn một cái thật mạnh.
"Xin hầu gia bớt giận, việc này không phải tin đồn vô căn cứ, nghe nói vào cái đêm ám sát đó, quý quân đột nhiên đánh rơi một cái ly, thấy thế vũ nữ còn đang nhảy múa kia đột nhiên ra tay."
Trấn Bắc Hầu im lặng một lúc rồi mệt mỏi mà xoa trán: "Chuyện này bệ hạ nói như thế nào?"
"Bệ hạ đã đè tin tức này xuống và cấm lan truyền tin