Bởi vì cách đút thuốc đặc thù nên khác với gương mặt tái nhợt, đôi môi của Thẩm Úc hồng hào quá mức, tựa như trên tầng tuyết trắng điểm lên màu đỏ son, càng thêm câu người.
Thương Quân Lẫm còn nhớ rõ cảm giác khi chạm vào nó.
Vị đắng của thuốc không che lấp được cảm giác ngọt thanh đó.
Đầu lưỡi đỏ thắm ló ra từ cặp môi, còn đảo qua trên đôi môi hồng nhuận đó, ánh mắt Thương Quân Lẫm ánh thâm trầm.
Buông đồ trong tay ra, Thương Quân Lẫm duỗi tay xoa trán Thẩm Úc, xem xét nhiệt độ cơ thể, không lạnh giống như vừa rồi.
Hắn dần dần yên lòng.
Cố thái y nói nếu Thẩm Úc tỉnh lại thì không quá đáng ngại.
Thẩm Úc bị một loại động tác của Thương Quân Lẫm làm cho sửng sốt, "Bệ hạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đã không còn việc gì nữa."
" Đến bây giờ bệ hạ còn muốn gạt ta sao?" Thẩm Úc híp híp mắt, người áo xám kia rõ ràng đã làm gì đó mới có thể khiến cho y phát bệnh.
Biết Thẩm Úc không dễ lừa như vậy, Thương Quân Lẫm đành bất đắc dĩ nói hết những chuyện đã xảy ra ở núi Thương Kỳ: "Trẫm đã bảo Ẩn Long Vệ cùng cấm quân đi bắt người, rất nhanh sẽ có kết quả."
Thẩm Úc đã nằm liên tục vào ban ngày nên hiện tại cảm thấy rất không thoải mái, đặc biệt là trong miệng.
Y không thể bỏ qua cảm giác chua xót như bóng với hình trong miệng mình, hương vị kia không hề giống bất cứ loại thuốc nào y từng uống trong trí nhớ.
Thẩm Úc chống thân thể, muốn ngồi dậy, Thương Quân Lẫm thấy thế, đỡ y lên, hắn đặt sau lưng y một cái đệm mềm: "Hiện tại cảm thấy như thế nào?"
"Cũng ổn, chỉ là trong miệng rất đắng," Thẩm Úc nhíu chặt mày, oán giận, "Cuối cùng lần này đã dùng thuốc gì mà đắng tới như vậy?"
Thương Quân Lẫm đứng dậy, bưng một chén nước tới: "Uống một chút."
Thẩm Úc muốn nhanh chóng nuốt xuống sự cay đắng trong miệng nên cầm lấy cái ly uống một hớp lớn.
Ồ?
Là ngọt.
Thẩm Úc mím môi, cái miệng nhỏ tiếp tục uống.
Thương Quân Lẫm thấy mày y giãn ra, mới trả lời: "Là phương thuốc mới của Cố thái y, vì muốn thuốc có thể tạo được hiệu quả tốt nhất nên không thêm thuốc giảm đắng vào."
"Khó trách mặc dù ta đang hôn mê nhưng vẫn cảm giác được sự cay đắng quanh quẩn không dứt," Thẩm Úc hiểu rõ, "Này là mật ong pha nước sao? Lúc uống có vị ngọt nhẹ."
"Đúng vậy," Thương Quân Lẫm gật đầu, "Lo lúc ngươi tỉnh lại cảm thấy đắng miệng nên trẫm cố ý chuẩn bị trước."
Uống xong một chén nước, Thẩm Úc lại sai Thương Quân Lẫm lấy mứt hoa quả tới cho mình, sau khi ăn đồ ngọt xong, cuối cùng cảm giác chua xót trong miệng cũng hoàn toàn biến mất.
Thẩm Úc cũng có ý định theo đuổi một vài vấn đề khác, ví dụ như......
"Bệ hạ, thuốc đắng như vậy, làm sao ta uống hết vậy?" Thẩm Úc hiểu rất rõ trình độ tuỳ hứng của mình về phương diện uống thuốc.
Lúc không có ai chiều chuộng còn đỡ, nếu dưới tình huống có người chiều chuộng, y tuyệt đối không thể uống hết thuốc đắng như vậy, đặc biệt là dưới trạng thái hôn mê.
Kiếp trước mình cũng từng nhiều lần phát bệnh mà rơi vào trạng thái hôn mê, mỗi lần đều khiến cho cấp dưới và đại phu bó tay, không biện pháp.
Chỉ có khi nào chính y tỉnh táo lại mới có thể uống thuốc.
Đại phu chữa bệnh cho y không chỉ một lần nói với y mỗi lần y hôn mê, hắn đều lo lắng y sẽ ngủ mãi không tỉnh.
Còn muốn y thay đổi tính tình, lúc y rơi vào trạng thái hôn mê cũng đừng kháng cự chuyện uống thuốc như vậy, dù sao lúc y tỉnh táo thì cũng uống thuốc rất dứt khoát.
Thẩm Úc thầm nghĩ: Lúc tỉnh táo ta cũng không muốn uống thuốc, mỗi lần đều mặt không đổi sắc uống hết thuốc còn không phải bởi vì không có biện pháp nào khác hay sao.
Nhưng lúc hôn mê thì thân thể bị bản năng nắm giữ, chẳng qua là thể hiện bản năng không muốn uống thuốc đắng mà thôi.
Thẩm Úc hồi tưởng lại vị cay đắng lúc mình mới tỉnh lại, hương vị kia chỉ có hơn chứ không kém so với kiếp trước.
Đó tuyệt đối không phải thứ lúc y đang hôn mê mà có thể ngoan ngoãn uống hết, nghĩ thế lại càng tò mò hơn.
Hỏi xong, Thẩm Úc nhìn về phía Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm sắc mặt không đổi: "Nếu quý quân tò mò thì đợi lát nữa trẫm lại đút thuốc cho quý quân thêm một lần nữa, quý quân sẽ biết thôi."
Thẩm Úc nghĩ nghĩ, ném vấn đề này qua một bên, hỏi chuyện quan trọng hơn: "Ta nhớ rõ sau khi ta gặp được người mặc áo xám kia liền phát bệnh, là bởi vì cái người áo xám kia sao?"
Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc, xoa xoa, "Có khả năng cao là như vậy, thế nhưng cũng không thể loại trừ các nhân tố khác có mặt lúc đó."
Đúng là bởi vì điểm này nên Thương Quân Lẫm mới sai Ẩn Long Vệ và cấm quân vây kín núi Thương Kỳ.
Từ lúc bọn họ xuống xe ngựa cho đến lúc gặp được người áo xám, giữa chừng gặp phải bất cứ kẻ nào cũng đều có khả năng có vấn đề.
"Bệ hạ, ta muốn ra ngoài dạo một chút." Nằm cả buổi chiều, Thẩm Úc cũng không ngủ được.
Thương Quân Lẫm lấy tới quần áo, mặc giúp Thẩm Úc.
Thẩm Úc đã hình thành thói quen vua của một nước lại thích trang điểm cho mình, thò cánh tay ra để Thương Quân Lẫm giúp y mặc áo ngoài vào, còn phủ thêm áo choàng.
Gương mặt tái nhợt ẩn giấu sau lớp lông trắng của áo choàng, lại còn trắng hơn cả tuyết.
Thương Quân Lẫm giúp y sửa sang lại mái tóc, ôm ngang lấy đai lưng y rồi cùng đi ra khỏi phòng.
Một lần nữa phát bệnh dường như đã cướp đi hơn phân nửa tinh thần và sức lực của Thẩm Ú.
Chân y đạp trên mặt đất nhưng vẫn luôn có một cảm giác mơ hồ, Thẩm Úc không muốn dùng sức liền dứt khoát dựa nửa người vào trên người Thương Quân Lẫm, để nam nhân mang mình đi.
Còn chưa đi hai bước, Thương Quân Lẫm cảm thấy trên người mình nặng hơn, nhìn thanh niên đang trắng trợn mượn sức của mình để đi, buồn cười nói: "Quý quân muốn đi thế nào, trẫm ôm ngươi đi nhé?"
Thẩm Úc lắc đầu, kiên cường quyết định muốn tự mình đi.
Thương Quân Lẫm bị từ chối cũng không giận, hắn đặt hơn phân nửa sức nặng của Thẩm Úc lên người mình, chậm rì rì mang y theo đi dạo quanh sân.
Bầu trời còn chưa hoàn toàn tối đen, ánh nắng chiều lan tràn ở đường chân trời, lúc này nó đang nhuộm hồng một tầng không gian.
Thẩm Úc ngửa đầu cảm thán: "Thật đẹp, chỉ tiếc là phải bỏ qua cảnh đêm."
"Hôm nay không nhìn thấy thì ngày mai vẫn còn có thể nhìn, không có gì đáng tiếc cả." Thương Quân Lẫm đánh vỡ sự thương cảm còn chưa kịp sinh sôi trong lòng Thẩm Úc.
"Bệ hạ nói đúng," Thẩm Úc thuận thế nói sang chuyện khác, "Vừa rồi bệ hạ nói đến Cố thái y, sao Cố thái y lại trùng hợp gặp chúng ta?"
Thương Quân Lẫm trả lời: "Hắn dẫn đệ đệ hắn đến núi Thương Kỳ hái thuốc, sau khi ngươi hôn mê thì xung quanh đã náo động khá lớn, hắn ở trong đám người nhìn thấy liền đi tới."
"Vậy hiện tại Cố thái y đang ở đâu?"
"Đương nhiên hắn cũng đang ở thôn trang này." Dường như hắn biết tiếp theo Thẩm Úc muốn hỏi cái gì nên Thương Quân Lẫm bổ sung luôn, "Đệ đệ hắn cũng ở đây."
Thẩm Úc đi bộ một lát mới phát hiện ra hình như đây là nơi mình vẫn luôn muốn mang Thương Quân Lẫm tới, ngạc nhiên nói: "Sao bệ hạ lại tới nơi này?"
"Lúc ấy tình huống khẩn cấp, tỳ nữ của ngươi nói nơi này cũng khá gần, nên mới tới đây."
Thương Quân Lẫm cũng có chút ý định khác đó là muốn xem nơi Thẩm Úc từng sống.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện Thẩm Úc vẫn luôn muốn đến đây một lần, nếu lần này bỏ lỡ chỉ sợ y sẽ thất vọng, vì vậy hắn thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý lời đề nghị của Mộ Tịch.
Trước lúc Thẩm Úc hôn mê còn lo lắng chuyện sẽ không thể tới thôn trang được, không ngờ chỉ sau một giấc ngủ dậy thì người đã ở thôn trang.
Một cảm giác có được niềm vui bất ngờ nảy lên trong lòng y.
Thẩm Úc đã tỉnh lại nhưng Thương Quân Lẫm vẫn thấy không yên tâm nên sai Mạnh công công đi mời Cố thái y tới.
Nguyên nhân chính mang Cố thái y tới thôn trang cũng là để thuận tiện cho việc chăm sóc cho tình trạng thân thể Thẩm Úc nếu y đột ngột xảy ra chuyện gì.
Cố thái y nhận được tin tức liền lập tức chảy tới, Cố Hoài cũng cầm theo hòm thuốc đi theo phía sau hắn.
Thẩm Úc đi dạo một vòng, chút thể lực còn lại cũng biến mất nên Thương Quân Lẫm đỡ y vào trong đình ngồi.
Chỗ này của thôn trang chiếm diện tích rất lớn, Thẩm Úc đánh giá xung quanh, đã rất nhiều năm y không trở lại nơi này, những ký ức đã bị xóa nhoà cũng dần rõ ràng theo từng cảnh vật quen thuộc.
"Bệ hạ, ngươi nhìn nơi đó đi," Thẩm Úc chỉ vào cái cây lớn cách đó không xa, "Khi ta còn nhỏ đã sai người bắc một chiếc xích đu lên đó, một năm sau có một cơn mưa hạ lớn đã khiến dây thừng đứt mất, lúc đó ta còn buồn bã rất lâu."
Thương Quân Lẫm nhìn theo hướng Thẩm Úc chỉ, đó là một cái cây rất lớn, thân thô to bằng khoảng chừng ba người vây quanh, thân cây cao to, còn có những cành khô vươn tới, có thể thấy lờ mờ dấu vết của dây thừng trên cành cây.
Thương Quân Lẫm dường như có thể tưởng tượng được hình ảnh một củ cải nhỏ* ngồi ở dưới tàng cây chơi đánh đu, ánh mặt trời len qua lá cây tưới xuống người y, ánh sáng loang lổ chiếu lên người củ cải nhỏ trắng trắng mềm mềm.
Rồi gió nhẹ phất phơ len lỏi qua bay những sợi tóc, củ cải nhỏ ngày một lớn lên, biến thành bộ dáng của một thiếu niên, hình dáng từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, dần dần biến thành bộ dáng hiện tại của Thẩm Úc.
*(QT là tiểu đoàn tử nhưng tui tra gg không ra, ai biết nghĩa chỉ tui với.
Vì tui đọc truyện thấy ngta hay ví các bé nhỏ là củ cải nhỏ nên tui dùng tạm.)
"Bệ hạ, Cố thái y đã tới."
Sau khi được cho phép, trước tiên Cố thái y xem mạch cho Thẩm Úc, buông tay, Cố thái y thả lỏng hơi thở: "Quý quân đã không còn gì đáng ngại, tiếp theo chỉ cần