Giang Hoài Thanh cũng không ngờ lần gặp đầu tiên sau khi biết thân phận của bọn họ lại diễn ra trong tình cạnh này.
Hắn cho rằng những kỉ niệm bọn họ ở chung với nhau trong quá khứ sẽ biến mất sau khi biết được thân phận thật sự của bọn họ.
Sau này khi gặp lại thì Thương Quân Lẫm vẫn là đế vương cao cao tại thượng*, Thẩm Úc vẫn là quý quân của hậu cung, còn hắn cũng sẽ làm một thần tử cẩn trọng, cũng giống như các quan viên khác ở Đại Hoàn.
(Chỉ người ở địa vị cao không tiếp xúc được.)
Ai biết được sau khi hắn đã làm tốt công tác chuẩn bị thì hai người này lại đột nhiên xuất hiện ở viện nhỏ mà hắn và Hạ Thừa Vũ đang ở tạm vì phải tránh né sự mời gọi của các bà mối chứ.
Nên hiện tại Giang Hoài Thanh cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Sự kinh ngạc và chấn động trong lòng Giang Hoài Thanh đã đạt tới đỉnh điểm, hắn ngơ ngác nhìn hai người đi vào, đầu óc cũng trống rỗng.
Hạ Thừa Vũ thấy tiếng nói chuyện bên ngoài dừng giữa chừng, hắn lo xảy ra chuyện gì nên vội bỏ việc đang làm dở ra rồi đi ra xem.
Liếc mắt một cái liền thấy Thương Quân Lẫm và Thẩm Úc đang đi tới trước mặt.
Bước chân của Hạ Thừa Vũ hơi khựng lại một chút, hắn đã biết vì sao Giang Hoài Thanh đột nhiên lại mất tiếng, thử nhìn về phía Giang Hoài Thanh đang đứng, quả nhiên Giang Hoài Thanh đang ngơ ngác đứng đó và nhìn thẳng về phía hai người đang đến gần mà không hề có chút phản ứng nào.
Thẩm Úc cũng đã thấy phản ứng của Giang Hoài Thanh, y cảm thấy rất vui.
Kiếp trước cấp dưới này của y cứ như một ông cụ non, trong lòng luôn đè nặng tầng tầng lớp lớp bí mật, tuy rằng cách làm việc rất trầm ổn nhưng tinh thần hắn vẫn luôn ủ rũ.
Nếu không phải vì đang có việc phải làm nên hắn mới miễn cưỡng chống đỡ để sống tiếp thì Thẩm Úc cảm thấy hắn có thể rời khỏi thế giới này vào bất cứ lúc nào.
Một đời này Giang Hoài Thanh đã trở nên rất khác, hắn cũng có được những người bạn cùng chung chí hướng.
Thẩm Úc cũng không biết kiếp trước Giang Hoài Thanh có gặp được Hạ Thừa Vũ hay không nhưng một đời này hai người hiểu nhau đã gặp được nhau, hơn nữa Hạ Thừa Vũ vẫn luôn cố ý che chở Giang Hoài Thanh, mà khoa cử cũng kết thúc một cách thuận lợi và cả hai người đều đạt được kết quả tốt.
Hiện tại có thể thấy Giang Hoài Thanh tràn đầy tinh thần, trông vừa phấn chấn lại vừa hăng hái, lại còn mang theo sự tự do tự tại mà một người thiếu niên nên có.
Thẩm Úc bị biểu cảm của Giang Hoài Thanh chọc cười, y cười rồi nói: "Thế nào, thấy chúng ta tới cửa thăm hỏi nên bất ngờ sao, có vui không? Sao không nói lời nào?"
"Vui chỗ nào, bất ngờ chỗ nào......" Suýt chút nữa đã trở thành kinh hãi luôn rồi.
Nghe thấy lời của Thẩm Úc, tinh thần của Giang Hoài Thanh mới phục hồi.
Lúc này, Hạ Thừa Vũ đã đi tới: "Hai vị đi đường xa mới đến được đây, không thể tiếp đón từ xa là do chúng ta sắp xếp không chu toàn."
"Vốn dĩ cũng là do chúng ta nổi hứng muốn đến mà thôi, nghe nói các ngươi dọn đến nhà mới nên cũng muốn tới chúc mừng."
Mạnh công công cũng mặc thường phục như hai người họ thấy thế liền bê quà đến.
"Chút tấm lòng, Hạ huynh và Hoài Thanh cứ nhận lấy đi." Thẩm Úc nói.
"Hai vị có thể tới ngôi nhà nhỏ này đã là bồng tất sinh huy*," Hạ Thừa Vũ nhận lấy đồ trong tay Mạnh công công, nghiêng người nói, "Hai vị mau vào bên trong đi."
(Giống rồng đến nhà tôm, nhưng có thêm nghĩa là được khách tặng quà để góp phần trang trí nhà cửa.)
"Đúng, đúng, mau tiến vào." Cuối cùng đầu óc đang chậm một nhịp của Giang Hoài Thanh cũng đã khôi phục lại bình thường.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đi lên phía trước, vừa đi vừa đánh giá tòa viện này, viện nhỏ này nằm ở vị trí khá yên lặng, tuy diện tích không lớn nhưng cách bài trí rất tinh xảo, tuy rằng không mất quá nhiều công sức để bố trí nhưng mọi thứ vẫn rất thanh tao, nhã nhặn, thể hiện được sự sang trọng mà chỉ có các gia tộc quyền thế mới có được.
"Hình như Hoài Thanh rất kinh ngạc khi thấy chúng ta đến?" Bốn người ngồi xuống, Thẩm Úc dẫn đầu nói.
"Không dối gạt quý quân......"
"Lúc ở bên ngoài cứ xưng hô với chúng ta như bình thường là được," Thẩm Úc ngắt lời Giang Hoài Thanh rồi nhìn về phía Thương Quân Lẫm, "Có phải không, A Lẫm?"
Thương Quân Lẫm gật đầu: "Ở bên ngoài không cần quá quan trọng chuyện lễ nghi."
Giang Hoài Thanh không phải người cố chấp, thấy thế liền ngoan ngoãn sửa lại xưng hô: "Không dối gạt Dư huynh, ta thật sự không ngờ lại gặp các ngươi ở chỗ này."
"Ta đoán đúng rồi, ta và A Lẫm cũng vừa lúc phải rời cung có việc nên thuận đường tới thăm các ngươi luôn," Thẩm Úc chớp chớp mắt, "Cũng nhân tiện tới đây ăn thử những món ngon được ngươi khen không dứt miệng."
Chuyện Thẩm Úc nói chính là chuyện Giang Hoài Thanh nhắc đến trong thư, bọn họ đã mời đầu bếp của Giang Nam tới đây, người này làm đồ ăn rất ngon, mà hương vị cũng không quá giống với kinh thành, đặc biệt là ở các loại điểm tâm ngọt, Giang Hoài Thanh nhớ Thẩm Úc thích ngọt nên đã cố ý viết thư kể cho y nghe.
"Chúng ta tự mình tới thử cũng tiện hơn so với việc ngươi phải gửi chúng vào trong cung." Thẩm Úc bổ sung thêm.
Ở cuối bức thư Giang Hoài Thanh có viết nếu Thẩm Úc muốn thử thì hắn có thể kêu đầu bếp trong phủ làm thêm một ít rồi gửi vào cho y.
"Thật không dám giấu giếm, lúc ta viết thư cũng không nghĩ nhiều, lúc gửi thư đi mới nhận ra viết thế không ổn lắm." Lúc trước Giang Hoài Thanh đã viết thư cho bọn họ rất nhiều lần nên cũng rất quen thuộc, vì thế lúc hắn viết thư cho bọn họ cũng theo bản năng mà bỏ quên thân phận hiện tại của Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm, cho nên giọng điệu lúc viết thư vẫn tuỳ ý như trước kia.
"Ngươi có thể thường xuyên viết thư cho ta, như thế ta cũng sẽ rất vui.
Trước kia ta bị vây trong Hầu phủ nên cũng không có người bạn nào, sau này Hoài Thanh cứ đối xử với ta giống như lúc trước là được."
"Nếu hai vị không chê thì Hoài Thanh cũng bạo gan đồng ý, ngoại trừ Thừa Vũ huynh thì ta cũng chỉ quen Lâm huynh và Dư huynh mà thôi." Nói đúng ra là thân với Thẩm Úc hơn, trực giác của Giang Hoài Thanh rất giống với trực giác của những con vật nhỏ bé, ngay từ lúc bắt đầu nó đã cảnh báo hắn không nên chọc vào Thương Quân Lẫm.
Cho nên hắn cũng không dám chơi với Thương Quân Lẫm, trong thời gian quen biết hắn đã khắc sâu một nhận thức đó là sự dịu dàng của Thương Quân Lẫm chỉ dành cho một mình Thẩm Úc.
Trong số những người hầu ở trong phủ thì cũng có vài người đã hầu hạ Hạ Thừa Vũ từ lúc hắn còn ở Giang Nam, bọn họ rất hiếm khi thấy chủ nhân nhà mình có bạn bè tới chơi, may mà lúc bọn họ bôn ba từ Giang Nam tới đây cũng đã đưa tới rất nhiều đặc sản, thấy thế liền vội kêu người ở phòng bếp chuẩn bị, dù sao cũng cần phải để làm cho những vị khách cảm thấy hài lòng.
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm không vội trở về cung, thấy Thẩm Úc thật sự cảm thấy tò mò đối với đồ ăn trong phủ của Hạ Thừa Vũ nên Thương Quân Lẫm cũng chủ động thể hiện mình cũng muốn dùng bữa ở đây, đồng thời hắn cũng âm thầm lập kế hoạch để sau khi trở về cung sẽ tìm ra những đầu bếp xuất sắc của các vùng khác rồi đưa người đến Ngọc Chương Cung.
Một bữa tiệc nhỏ mà cả khách lẫn chủ đều vui, dưới sự điều hoà của Thẩm Úc, rất nhanh giữa hai bên đã khôi phục lại bầu không khí như trước kia.
Quả thật đúng như lời Giang Hoài Thanh nói, đầu bếp ở trong phủ của Hạ Thừa Vũ làm đồ ăn rất ngon, đặc biệt là trong các loại điểm tâm ngọt, nhỏ nhưng rất tinh xảo, ngọt mà không ngấy, ăn rất ngon, khiến cho Thẩm Úc yêu thích.
Gần một nửa điểm tâm ngọt ở trên bàn đã rơi vào bụng Thẩm Úc, nếu không phải do Thương Quân Lẫm cứ nhìn thì chắc y còn có thể ăn nhiều hơn.
Không ngoài dự kiến, kết quả của việc ăn bất chấp chính là một Thẩm Úc đã no căng.
Sau khi đã trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc vẫn cảm thấy không thoải mái lắm, Thương Quân Lẫm vừa đỡ y đi dạo trong sân vừa nói: "Đáng lẽ trẫm không nên mềm lòng mà để ngươi ăn nhiều như vậy."
Thương Quân Lẫm đã nhiều lần bị ánh mắt hơi mang sự khẩn cầu của Thẩm Úc đánh bại, cứ thấy Thẩm Úc ăn trong niềm vui vẻ và sự thỏa mãn là hắn lại mềm lòng, và hậu quả của việc bất chấp hậu quả chính là ban đêm Thẩm