Thẩm Úc là quý quân, ở hành cung đương nhiên cũng sẽ có chỗ ở của riêng y, chỗ ở của y tốt hay xấu cũng là một cách để đánh giá xem y được sủng ái đến nhường nào.
Ngay từ đầu, lúc sắp xếp chỗ ở, người của hành cung đã chọn một chỗ rất tốt để cho Thẩm Úc ở, nhưng sau đó Thương Quân Lẫm đã phủ quyết* chuyện này, hắn trực tiếp sắp xếp cho Thẩm Úc ở cùng một chỗ với hắn.
Lúc còn ở trong cung, chuyện không thể đưa Thẩm Úc đến tẩm cung của mình ở vẫn luôn là điều khiến Thương Quân Lẫm hối tiếc, lần này mới có cơ hội, có nói như thế nào thì hắn cũng không thể để Thẩm Úc đến chỗ khác ở được.
Vốn dĩ Thẩm Úc nói câu kia cũng là vì muốn chọc Thương Quân Lẫm, y cũng lười quản xem đám quan viên kia sẽ nghĩ như thế nào về y, nếu y thật sự sự để ý đến mấy chuyện đó thì từ lúc bắt đầu y đã không lựa chọn vào cung.
Nam nhân nhẹ nhàng đặt Thẩm Úc lên giường, cánh tay y quàng qua cổ của Thương Quân Lẫm, không cho hắn đứng dậy: "Bệ hạ muốn ta biểu hiện như thế nào?"
Lòng bàn tay Thương Quân Lẫm vuốt ve cánh môi mềm mại của Thẩm Úc, hắn hơi dùng lực, ngón tay hắn đã hoàn toàn tiến vào trong đó: "A Úc cảm thấy sao?"
"Không phải mùa xuân đã trôi qua rồi sao?" Thẩm Úc dùng cặp mắt trong suốt nhìn Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm nghĩ một hồi mới nhận ra Thẩm Úc đang ám chỉ điều gì, hắn cúi người, bao phủ lấy toàn thân của thanh niên: "Ở bên cạnh A Úc thì cần gì phải chờ đến mùa xuân?"
Đầu lưỡi của Thẩm Úc khẽ chạm vào đầu ngón tay của nam nhân, như là vô tình lướt qua, dễ dàng khơi dậy dục vọng từ sâu tận đáy lòng của nam nhân.
"Nhưng bệ hạ phải đi gặp các đại thần ngay." Thẩm Úc vô tội chớp mắt, phảng phất như người vừa nãy cố tình khơi dậy ngọn lửa trong lòng nam nhân không phải là mình.
Đột nhiên Thương Quân Lẫm rút tay về, rồi hắn ấn người thanh niên về phía mình, hung hăng hôn lên y.
Nụ hôn của nam nhân còn lâu mới được xem là ôn nhu, cứ như mưa rền gió dữ, mang theo hơi thở xâm lược nồng đậm, mỗi một động tác đều thể hiện rõ việc mình muốn nuốt thanh niên vào bụng.
Thẩm Úc bị ép ngẩng đầu lên để tiếp nhận mưa gió quét qua.
"A Úc đang dựa vào chuyện hiện tại trẫm chưa thể làm gì hay sao?" Thương Quân Lẫm còn cắn lên cánh môi của Thẩm Úc trước khi chậm rãi lùi về.
Gương mặt Thẩm Úc nhiễm lên một tầng hồng nhạt, đôi môi của y cứ như được bôi son lên, tóc của y đang rũ xuống dưới người, trông có hơi hỗn độn.
"Rõ ràng là do bệ hạ khơi lên trước."
Trong mắt thanh niên như có ánh nước, đuôi mắt còn phiếm hồng, ngoan ngoãn nằm dưới thân Thương Quân Lẫm, Thương Quân Lẫm gần như đã dùng hết sự kiềm chế của cuộc đời mình để ngăn mình lại, không làm gì y.
"Tạm thời trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi." Nói xong, Thương Quân Lẫm đứng dậy.
Thẩm Úc nghiêng đầu, khẽ cười rộ lên, không biết y đã thích nhìn bộ dáng không thể làm gì được mình của Thương Quân Lẫm từ lúc nào.
"Bệ hạ muốn đi xử lý chút không?" Ánh mắt Thẩm Úc khẽ đảo qua chỗ nào đó.
"Không cần."
Chờ sau khi sắp xếp ở bên này xong hắn còn phải đi họp với các triều thần một lát, chút thời gian như vậy căn bản không đủ cho hắn dùng.
Thẩm Úc cười đủ rồi, chậm rãi chống thân mình lên, ngồi dậy, thật ra y cũng có hơi hứng lên nhưng không rõ ràng như Thương Quân Lẫm, cứ đợi một lát là tốt rồi.
"Trẫm cũng đưa Cố thái y tới đây, nếu ngươi cảm thấy có chỗ nào không khỏe thì cứ kêu hắn tới xem thử." Thương Quân Lẫm chải và vuốt lại tóc cho Thẩm Úc.
Bởi vì đang điều trị cho Thẩm Úc nên Cố thái y đã nhảy vọt lên, trở thành người được Thương Quân Lẫm coi trọng nhất trong Thái Y Viện, lần này Thương Quân Lẫm cũng mang hắn đến đây.
Khi các quan viên đi đến hành cung tránh nóng thì sẽ được cho phép mang người thân đến ở cùng, Cố thái y không yên tâm khi để một mình Cố Hoài ở lại kinh thành nên đã mang hắn tới đây, mà các đại thần khác cũng mang vợ và những đứa trẻ được mình yêu chiều đến đây.
Hành cung đã vắng lặng nhiều năm lập tức náo nhiệt trở lại.
Thẩm Úc sắp xếp lại một chút rồi mang theo Mộ Tịch ra ngoài sân.
Toà hành cung này của Đại Hoàn đã từng tiếp đón mấy đời đế vương, vừa nhìn là thấy được sự phồn hoa của nó, Thương Quân Lẫm là đế vương nơi hắn ở cũng là nơi tốt nhất ở đây.
"Công tử, nơi này thật đẹp." Phong cảnh ở xung quanh rất độc đáo, Mộ Tịch cứ nhìn mãi.
"Đúng vậy, so về sự hưởng thụ thì ai có thể so với hoàng thất được chứ." Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên Thẩm Úc tới tòa hành cung này.
Lúc tiên đế còn tại vị, Trấn Bắc Hầu chỉ sủng ái thiếp thất và con vợ lẽ, cho dù có thể mang người nhà tới đây thì ông ta cũng không bao giờ nhớ tới Thẩm Úc- đứa con trai trưởng của mình.
Ngược lại là Thẩm Thanh Nhiên và Như phu nhân, bọn họ dính vào hào quang của Trấn Bắc Hầu nên cũng đã từng được tới đây.
Sau khi Thẩm Thanh Nhiên trở về còn khoe khoang ở trước mặt Thẩm Úc một thời gian, lúc ấy Thẩm Úc còn nghĩ tương lai mình nhất định sẽ dựa vào thực lực của mình để tới một lần, để xem thử xem rốt cuộc ở đó trông như thế nào.
Hiện tại y không chỉ tới đây mà còn được ở nơi tôn quý nhất ở đây, nhưng mà y cũng đã không còn có suy nghĩ như lúc còn bé nữa.
"Trấn Bắc Hầu mang ai tới đây?" Thẩm Úc hỏi.
"Là Chu di nương, người trước đây không thể thắng nổi Như di nương." Mộ Tịch đã hỏi thăm rõ ràng từ trước.
"Thẩm Thanh Nhiên không tới sao?"
"Không tới ạ, hắn vẫn còn đang bị Trấn Bắc Hầu nhốt lại."
Trấn Bắc Hầu phải đấu đá với thế lực của Việt Vương một thời gian, lại còn bị Thẩm Thanh Nhiên thọc một cái lỗ, ông ta đã phải hao phí một đống tinh thần sức lực mới có thể giải quyết được chuyện này, hiện tại chỉ nghe thấy tên Thẩm Thanh Nhiên thôi cũng đã thấy rất phiền, sao còn có thể mang người tới đây.
Thương Quân Lẫm mang gần một nửa quan viên tới đây, nói là đi nghỉ mát nhưng thật ra cũng chỉ thay đổi địa điểm xử lý công việc mà thôi, mỗi ngày hắn vẫn còn một đống sổ con chờ xử lý, thậm chí bởi vì người không ở kinh thành nên khối lượng công việc còn nặng nề hơn cả lúc trước nữa.
Thẩm Úc thấy Thương Quân Lẫm mỗi ngày đều vội đến nỗi chân không chạm đất, sâu trong đáy lòng y cảm thấy chuyện làm hoàng đế cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cho dù có đang ở hành cung đi nữa thì Thương Quân Lẫm cũng không thể thả lỏng, hắn vẫn phải khống chế những chuyện xảy ra ở kinh thành, mỗi ngày đều Có tin tức về những chuyện xảy ra ở kinh thành, tin tức sẽ được truyền tới qua một con đường đặc thù để gửi từ kinh thành tới hành cung tránh nóng.
Hành cung nhỏ hơn kinh thành nên Thẩm Úc cũng gặp Trấn Bắc Hầu rất nhiều lần, y cũng không biết chuyện này có phải là do Trấn Bắc Hầu cố ý hay không, dù sao mỗi lần nhìn thấy y thì Trấn Bắc Hầu cũng không làm gì cả, vì vậy nên Thẩm Úc cũng không để ý lắm.
Chu di nương đi theo phía sau Trấn Bắc Hầu cũng tỏ ra thân thiện và cung kính với Thẩm Úc, phảng phát cứ như chuyện bỏ đá xuống giếng năm đó chưa từng xảy ra vậy.
Thẩm Úc lười đáp lại bọn họ, dần dần y cũng không muốn ra ngoài nữa.
"Công tử, gần đây có mấy công tử và tiểu thư có vẻ ngoài không tồi lảng vảng trước mặt bệ hạ, thật sự cho rằng ai cũng có thể mơ ước bệ hạ sao?" Mộ Tịch mang vẻ mặt tức giận đi vào.
Thẩm Úc đang cắm đống hoa Thương Quân Lẫm vừa hái đến, y nghe thế liền nói: "Bệ hạ sẽ xử lý được chuyện này."
Gần đây không biết Thương Quân Lẫm học đâu ra mà ngày nào cũng mang một đống hoa tươi tới cho y, những hoa còn có thể sống được thì Thẩm Úc sẽ kêu các cung nhân đi tìm bình hoa rồi chăm sóc chúng,