Ngày hôm sau, Khởi La ngủ đến khi rất trễ, Lâm Huân cố ý dặn dò phòng bếp nấu cháo nhãn táo đỏ với đường đỏ, nấu cực kỳ đặc, dặn dò Ninh Khê chờ Khởi La thức dậy thì nhìn nàng ăn hết.
Trong lòng Ninh Khê tồn đọng tâm tư, làm việc không chuyên tâm.
Nàng ấy không biết một lúc nữa nên đối mặt với Khởi La như thế nào.
Hình ma ma đi tới hỏi Ninh Khê: “Tối hôm qua phu nhân có kinh nguyệt, có gì khác thường không?”
“Không có.” Ninh Khê lau bình hoa, tránh né Hình ma ma.
Hình ma ma nói: “Chúng ta có cần mời đại phu đến xem cho phu nhân không? Ta cứ cảm thấy không yên lòng.”
Ninh Khê thả khăn lau xuống, kéo cánh tay Hình ma ma nói: “Ma ma không nên tự chủ trương, ta biết bà thương phu nhân, nhưng gia đình giàu có đều có quy tắc.
Đại phu bên ngoài không rõ lai lịch, lỡ như ra ngoài nói lung tung thì chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu.
Hơn nữa người xem bệnh cho phu nhân là Thái y trong cung, chẳng lẽ bà còn không tin y thuật của Thái y?”
Hình ma ma ngẫm lại thấy cũng phải, Thái y đức cao vọng trọng, dù sao cũng sẽ không đến mức hại người, bởi vậy mà cũng không truy đến cùng.
Sau khi Khởi La thức dậy, Ninh Khê và Hình ma ma đỡ nàng đến phòng tắm dùng nước ấm lau người, thay quần áo sạch sẽ.
Nha hoàn bưng cháo đường đỏ tới, sau khi Ninh Khê nhìn Khởi La ăn hết thì nói: “Mấy ngày nay phu nhân đừng ra ngoài nữa, cứ nằm trên giường tĩnh dưỡng đi?”
Đúng lúc Khởi La không có sức lực nên gật đầu.
Ninh Khê tìm gối lụa lớn đệm sau lưng cho nàng, tìm sách về đồ trang sức cho nàng xem, còn cố ý dời mấy chậu than vào.
Tinh thần Khởi La vẫn tốt, chỉ là nàng cảm thấy có gì đó không ngừng rơi xuống từ bên dưới, không dễ chịu lắm.
Ninh Khê và Hình ma ma ngồi bên cạnh thêu thùa may vá, cũng không dám làm ra âm thanh quá lớn.
“Thẩm nương, tam thẩm nương…!” Một giọng nữ non nớt từ ngoài cửa truyền đến, nha hoàn còn chưa kịp ngăn cản, Lâm San đã chạy vào, xông về phía Khởi La.
Khởi La xua tay với nha hoàn đang đuổi theo tới, bảo bọn họ lui ra sau đó đưa tay ôm Lâm San, hỏi: “San Nhi, làm sao vậy?”
“Thẩm nương, nha hoàn trong viện nói là người bảo phòng nội nhu không đưa lửa than mùa đông cho tụi con.
Nhưng mà San Nhi lạnh!” Lâm San làm nũng nói: “Nha hoàn hầu hạ San Nhi vì không có áo bông vào lúc trực đêm đã lạnh bệnh rồi, thẩm nương có thể thêm áo bông cho bọn họ không?”
Mặc dù Khởi La là chủ mẫu trên danh nghĩa nhưng quyền quản gia vẫn luôn do La thị nắm giữ, không hiểu chuyện cắt xén này ở đâu mà ra? Nàng sờ đầu San Nhi, dịu dàng hỏi: “Lời này là ai dạy con nói?”
Lâm San sợ hãi: “Không có… Không có ai dạy.”
Khởi La cười nói: “Đứa trẻ ngoan thì không nói dối.
Nếu như San Nhi nói dối, sau này thẩm nương sẽ không thích San Nhi nữa.”
Lâm San vội vàng ôm cánh tay Khởi La nói: “Thẩm nương đừng ghét bỏ San Nhi mà! Là khi nha hoàn trong viện nói chuyện, San Nhi nghe thấy được.
Bọn họ còn nói nếu tiếp tục như vậy nữa thì sẽ đến trước mặt Quận chúa nương nương cáo trạng.”
Lâm San vừa mới dứt lời, bên Phúc Vinh Uyển đã phái người đến truyền lời, muốn Khởi La qua đó một chuyến.
Ninh Khê vốn muốn thay mặt từ chối, Khởi La lại nói: “Đi hồi bẩm mẫu thân, một lát nữa ta sẽ đến.” Khởi La vịn Ninh Khê xuống giường, Ninh Khê khuyên nhủ: “Thân thể của phu nhân… vẫn không nên đi đâu?” Khởi La để nha hoàn đưa Lâm San về, xua tay nói: “Không sao, chỉ là thân thể nặng hơn một chút, không có quý giá đến thế.
Nếu như ta không đi chuyến này thì còn không biết bọn họ bịa chuyện về ta thế nào trước mặt mẫu thân đâu.”
Khởi La thay một bộ bối tử thanh lâu đài gấm, lại khoác thêm áo choàng rồi chậm rãi đi đến Phúc Vinh Uyển.
Hoa mai trong sân đang nở rộ, từng cơn gió khẽ thổi qua, rì rào bay xuống như hoa tuyết, trên con đường đá của viện nhỏ đều trải đầy cánh hoa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Trong minh đường của Phúc Vinh Uyển, mấy nha hoàn của nhị phòng quỳ gối, đang khóc lóc kể lể.
Nhìn thấy Khởi La vịn Ninh Khê đi vào thì lập tức nhỏ giọng đi đôi chút.
Sau khi Khởi La tự nhiên hào phóng hành lễ thì ngồi xuống, Doãn thị lúng túng ngồi bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: “Tam đệ muội, thật sự không liên quan đến ta.”
Khởi La nở nụ cười với nàng ta, nghe La thị cung kính nói với Gia Khang: “Con đều dựa theo tiêu chuẩn phân lệ giống như vậy mà bàn giao, không hề thiếu hụt.
Quận chúa có thể gọi Diêu quản sự đến tra hỏi.”
Gia Khang uống ngụm trà nói: “Con quản gia đã nhiều năm, đương nhiên là ta yên tâm.
Nhưng nếu sự việc đã làm lớn rồi, theo lệ thì vẫn phải gọi Diêu quản sự đến hỏi xem.”
La thị bèn để ma ma bên cạnh đi mời Diêu quản sự tới.
Diêu quản sự nơm nớp lo sợ nằm rạp trên mặt đất nói chuyện, nói rằng đều phân phát cho nha đầu các phòng theo phân lệ trước kia, tuyệt đối không bạc đãi phòng nào.
Một nha hoàn phản bác: “Ông nói vớ nói vẩn! Lúc ta đi nhận quần áo mùa đông rõ ràng đã phát thiếu một chiếc.
Ta hỏi ông vì sao, ông nói là ý của phía trên.
Ông cũng không có cách nào, còn muốn chúng ta khoan dung hơn!”
Mấy nha hoàn khác phụ họa nói: “Đúng vậy, chúng ta đều nghe thấy.”
Gia Khang không khỏi cất cao giọng nói: “Diêu quản sự, rốt cuộc là chuyện gì? Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng thì đừng trách ta không khách khí.”
“Quận chúa tha mạng, tiểu nhân không thể nói, tiểu nhân thật sự không thể nói!” Diêu quản sự cứ dập đầu mãi, tựa như vô cùng sợ hãi.
La thị không đành lòng nói: “Ngươi nói đi là được.
Vấn đề này không thể coi thường, tự có Quận chúa làm chủ cho ngươi.”
Diêu quản sự nghe vậy, ánh mắt vụng trộm liếc nhìn Khởi La, run rẩy nói: “Là… Là…”
Mọi người đều đợi ông ta nói người đó ra, hàm răng của ông ta lại đánh nhau, nói cũng không nói lưu loát được.
Lúc này Vũ Đồng quỳ trên mặt đất, hành lễ nói: “Khởi bẩm Quận chúa, theo nô tỳ biết thì hẳn là tam phu nhân gợi ý thì Diêu quản sự mới làm như vậy.”
Doãn thị cúi đầu trách mắng: “Vũ Đồng, ngươi nói lung tung gì vậy? Còn không mau đứng dậy!”
Vũ Đồng lại không e ngại, nói với Gia Khang: “Lúc trước các tỷ muội trong viện đã đề cập rất nhiều lần với nô tỳ, tam phu nhân vì chuyện Cát thị lần trước mà ôm hận trong lòng với nhị phu nhân, cho nên mới khắt khe với những hạ nhân như bọn họ.
Nhưng nô tỳ không tin tam phu nhân là người như vậy nên tự mình đi điều tra một phen.
Phát hiện ra Hình ma ma bên cạnh tam phu nhân và Diêu quản sự qua lại vô cùng thân cận.
Hình ma ma còn từng đưa ngân lượng cho Diêu quản sự, nô tỳ tận mắt nhìn thấy.”
Gia Khang nhíu mày hỏi Diêu quản sự: “Chuyện tới nước này rồi ngươi còn không nói!”
“Tiểu nhân nói, tiểu nhân nói hết! Lúc trước khi tam phu nhân quản lý phòng nội nhu đã đối xử với tiểu nhân không tệ lắm, phu nhân thông qua Hình ma ma tới nói muốn trị người của nhị phòng, không động vào chủ nhân được thì cho chúng nha hoàn biết tay, để cho bọn họ biết lợi hại, tiểu nhân làm theo.
Tam phu nhân là chính thất của Hầu gia, địa vị tôn quý, tiểu nhân không dám làm trái, nhưng bạc mà Hình ma ma cho tiểu nhân đều ở đó, tiểu nhân chưa tiêu một đồng nào! Phu nhân có thể phái người đến phòng của tiểu nhân xem xét.”
Gia Khang cho người đến phòng của Diêu quản sự lấy bạc, chỉ chốc lát sau, Lâm Cẩn cầm bạc quay lại.
Nàng ấy đưa túi đựng bạc của mình cho Gia Khang xem, hoa văn của hai túi tiền tương tự nhau, tác phẩm của cùng một người, Lâm Cẩn nói: “Của con là do tam tẩu tặng.”
Khởi La quả thật từng bảo Hình ma ma đưa tiền cho Diêu quản sự, chỉ có điều đó là vì lấy thêm chút than bạc và chậu than, không muốn