Khởi La ở Đông Cung bị đám người vây quanh truy hỏi, nàng giải đáp từng người, chắc chắn là không có cách nào tường tận giống như dạy Tô Uyển được.
Hơn nữa với chuyện thế này, thử một lần thì còn được, thử nhiều lần thì sẽ không linh nghiệm nữa.
Các tần phi cảm nhận được sự qua loa của nàng, không vui mà giải tán, nàng lại cùng Tô Uyển nói chuyện một lúc, mãi đến chạng vạng tối mới xuất cung.
Hạ Oánh quay về cung Di Hòa, nói với Vương Hiền phi: “Nô tỳ đã xác minh, Hoàng hậu nương nương sẽ có hành động.
Nương nương, chúng ta…”
Vương Hiền phi tung một nắm thức ăn cho mấy con cá chép đầu đỏ trong hồ, thấy bọn chúng tranh cướp nhau, bà ta nhàn nhạt cười cười: “Hạ Oánh, ta kể cho ngươi một câu chuyện.”
“Mời nương nương nói.”
“Rất nhiều năm trước, một vị nữ tử ngưỡng mộ một vị tướng quân trẻ tuổi.
Nàng là thiên kim thế gia, từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nàng muốn có được trái tim của tướng quân.
Sau đó, nàng ngượng ngùng viết một bức thư cho tướng quân, không nghĩ tới tướng quân lại hẹn gặp mặt nàng, trong lòng nàng vô cùng vui vẻ.
Đêm hôm ấy ở rừng trúc, nàng mơ hồ bị tướng quân cướp đi sự trong sạch.
Khi gặp lại tướng quân, nàng hỏi tướng quân khi nào cưới nàng.
Tướng quân lại mang vẻ mặt lạnh lùng đẩy nàng ra.
Sau đó, nàng tìm đến cái chết, lỡ tay đẩy ngã mẫu thân bị đập đầu vào góc bàn mà chết.
Nàng hoảng hốt lo sợ, nghĩ hết mọi cách che giấu chân tướng, nàng uống thuốc giết chết đứa con của mình, căm hận mà vào cung.
Nàng vẫn luôn nghĩ xem phải làm thế nào để trả thù vị tướng quân đó.
Vị tướng quân đó cưới nữ nhân mà mình hoàn toàn không thích, sau đó tướng quân chết trên chiến trường… Thế nhưng tất cả những thứ này đều không đủ để làm tiêu tan nỗi căm hận của nàng đối với tướng quân.”
Hạ Oánh nghe đến mức sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Vương Hiền phi quay người, nhìn ánh nắng chiều đỏ trên bầu trời, mối hận này, chỉ sợ đến chết mới thôi.
Ngày hôm sau, Khởi La theo thường lệ đi đến Phúc Vinh Uyển thỉnh an Gia Khang, trong phòng đầy người ngồi, bên trong đó còn có một nữ đạo sĩ mặc áo bào rộng đang ngồi.
Sau khi Khởi La hành lễ thì quan sát vị nữ đạo sĩ, hỏi: “Vị này là…?”
Gia Khang nói: “Đây là nữ quan chủ của đạo quán vô cùng nổi tiếng ở Tây Kinh gần đây, ta nghe nói ngài ấy tới kinh thành nên mời ngài ấy đến phủ xem.
Con ngồi xuống trước đi.”
Khởi La gật đầu, bèn ngồi bên cạnh Doãn thị.
Doãn thị nói với nàng: “Tam đệ muội đừng căng thẳng, đầu xuân mỗi năm mẫu thân cũng mời người về nhà cúng bái hành lễ, cầu sự may mắn.”
Khởi La vốn cũng không cảm thấy gì, chỉ là nữ đạo sĩ kia nhìn chằm chằm vào Khởi La.
Khởi La bị bà ta nhìn đến mức toàn thân không được tự nhiên, nàng rụt người lại, nữ đạo sĩ kia bỗng nhiên nhảy dựng lên, vọt tới trước mặt Khởi La, bóp cằm nàng.
“Bà làm gì vậy!” Ninh Khê ở bên cạnh quát.
Nữ đạo sĩ kia đưa tay ngăn cản Ninh Khê tiến lên, Ninh Khê bị Gia Khang quát lớn lui ra.
Bà ta lại nắm cổ tay Khởi La, một hồi lâu mới vung phất trần ngồi vào vị trí của mình.
Gia Khang vội vàng hỏi: “Đạo trưởng, có gì không ổn sao?”
“Thiên cơ bất khả lộ.” Nữ đạo sĩ bí hiểm nói.
Bà ta nói lời này, Gia Khang càng tò mò, để Khấu ma ma ở bên cạnh cầm một thỏi vàng qua: “Hôm nay mời đạo trưởng tới cúng bái hành lễ chính là cầu cho gia đình bình an, còn xin đạo trưởng nói chi tiết, tuyệt đối đừng che giấu.”
Nữ đạo sĩ đó cũng không từ chối, nhận lấy thỏi vàng rồi nhắm mắt lại nói: “Nếu ta đoán không sai, vị nữ thí chủ đó chính là thạch nữ trời sinh, không thể sinh dục.
Quận chúa có biết việc này không?”
Mọi người xôn xao, ánh mắt đều nhìn về phía Khởi La.
Thân thể Gia Khang chấn động mạnh một cái, giọng nói cũng thay đổi: “Chu Khởi La, lời đạo trưởng nói là thật sao?”
Khởi La theo bản năng lắc đầu, quỳ trên mặt đất nói: “Thân thể con dâu vẫn luôn rất tốt, không biết vì sao vị đạo trưởng này nói như vậy?”
Nữ đạo sĩ nở nụ cười: “Nữ thí chủ không cần giải thích, thật hay không, mời đại phu đến xem là biết.”
Ninh Khê nắm chặt tay, nhìn Khấu ma ma đi ra ngoài mời đại phu, mà tất cả mọi người ở trong phòng đều châu đầu ghé tai.
La thị nói với Doãn thị: “Bình thường muội và tam đệ muội qua lại thân thiết, muội có biết chuyện này không?”
Doãn thị vội vàng lắc đầu: “Làm sao ta biết được? Hơn nữa, nếu như thật sự có bệnh này thì cũng sẽ không đi nói với người khác đúng không? Nghe nói vị đạo trưởng này rất lợi hại, rất nhiều người trong kinh đều mời bà ta cúng bái hành lễ, ta đoán có lẽ không sai đâu.”
La thị nói: “Chẳng trách còn trẻ tuổi, gả đến nửa năm rồi là bụng không có động tĩnh gì.
Nếu như việc này là thật thì sợ rằng Quận chúa rất tức giận đó.”
Chưa được một lúc, Khấu ma ma đã mời tới một đại phu mà trong phủ thường dùng, đại phu đó bắt mạch tại chỗ cho Khởi La, lại để cho nữ đồng đi theo mình đỡ Khởi La vào trong, ấn phần bụng.
Đợi sau khi nữ đồng hồi bẩm thì đại phu sờ râu nói: “Tam phu nhân quả thật không có cách nào sinh dục được.”
Sau khi Gia Khang nghe xong thì bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào Khởi La tức giận nói: “Hay cho Chu Khởi La nhà ngươi, giấu giếm ta thật là khổ! Ngươi nói đi, có phải ngươi biết rõ mình không thể sinh dục mà còn dám gả vào Hầu phủ không? Ngươi có biết dựa vào việc ngươi không thể sinh dục thì ta có thể để Hầu gia bỏ ngươi không?!”
Khởi La cũng vô cùng khiếp sợ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nàng biết mình có bệnh, Lâm Huân từng mời Quách Thái y chẩn trị cho nàng, còn nói nửa năm sau là có thể khỏi hẳn, nàng cũng không biết là mình lại không thể sinh dục được.
Lúc này, Ninh Khê quỳ gối bên cạnh Khởi La, lớn tiếng nói: “Quận chúa minh giám, đạo sĩ này và đại phu này đều là lừa đảo, phu nhân của chúng ta có thể sinh dục được! Quách Thái y, Quách Thái y của Thái y viện có thể làm chứng cho phu nhân!”
Gia Khang nhíu mày, vẫn sai người đi mời Quách Thái y, kết quả nhận được là hôm nay Quách Thái y đã từ quan về quê rồi.
Nữ đạo sĩ nói: “Nha hoàn này luôn miệng nói bần đạo và vị đại phu này là lừa đảo, sao ngươi biết phu nhân nhà ngươi có thể sinh dục được? Chẳng lẽ một nha hoàn nho nhỏ như ngươi còn có thể tinh thông y lý hơn chúng ta?”
“Đó là… Đó là vì…” Ninh Khê cắn môi, bỗng nhiên dập đầu xuống đất: “Vào tháng giêng, phu nhân chúng ta đã từng sinh non một lần!”
“Ninh Khê… em nói gì cơ…!” Khởi La cúi người kéo bả vai Ninh Khê, nhìn chằm chằm vào mắt nàng ấy: “Em lặp lại lần nữa xem? Ta sinh non ư?”
Hốc mắt Ninh Khê đỏ lên, gật đầu nói: “Phu nhân, là thật, Hầu gia bảo chúng ta đừng nói cho người biết, sợ người đau lòng.
Lần người có kinh nguyệt vô cùng đau đớn vào tháng một ấy, thật ra không phải là kinh nguyệt, là Quách Thái y dùng thuốc đẩy thai nhi trong thân thể người ra ngoài…”
Khởi La choáng váng, cơ thể không kiềm chế được mà phát run, nàng lập tức lắc đầu kêu lên: “Không phải sự thật, lời em nói không phải là thật!”
Ninh Khê biết trong lúc nhất thời Khởi La không chấp nhận được, nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải khiến cho Gia Khang Quận chúa tin tưởng, Khởi La hoàn toàn không phải là thạch nữ, nàng có thể sinh dục được, chỉ là có chứng bệnh cung lạnh thôi! Nàng ấy không biết vì sao Quách Thái y bỗng nhiên từ quan về quê, cũng không biết nữ đạo sĩ này xuất hiện từ nơi nào, nàng ấy chỉ biết toàn bộ chuyện này đều có vẻ kỳ lạ.
“Quận chúa, chắc chắn là bọn họ đã thông đồng với nhau rồi, xin người mời Thái y trong cung đến xem, xin người hãy tin tưởng phu nhân…”
Gia Khang trách mắng: “Đủ rồi! Ngươi nói Quách Thái y biết việc này, ta đã phái người đi mời, ông ấy lại đúng lúc rời đi, ngươi còn muốn ta đi mời Thái y, chẳng lẽ là ngại người bên ngoài không biết chuyện xấu này của nhà chúng ta, còn muốn làm ầm ĩ đến trong cung? Hầu phủ chúng ta đã dùng Lưu đại phu nhiều năm, ông ấy chưa từng chẩn đoán sai, hơn nữa ông ấy và Chu Khởi La không thù không oán, vì sao phải hãm hại nó? Còn có Thanh Hư đạo trưởng lại càng chưa từng gặp mặt Chu Khởi La, lại vì sao mà muốn hãm hại nó?”
Ninh Khê nhất thời nghẹn lời, nàng ấy cũng không biết vì sao, thế nhưng lời bọn họ nói chắc chắn không phải là thật!
Nhưng hiện tại Khởi la đã không có cách nào suy nghĩ được hai người này có mục đích gì, nàng biết Ninh Khê tuyệt đối sẽ không nói dối, đứa trẻ mà Ninh Khê nói… Nàng nghĩ đến mỗi lần Quách Thái y đến phủ, Lâm Huân đều muốn đi một mình với ông ấy ra ngoài, lại nghĩ đến biểu hiện của Lâm Huân trong khoảng thời gian đó… Con của nàng… Tại sao hắn muốn giết con của nàng chứ! Không!
Thanh Hư đạo trưởng nói: “Nếu như nha hoàn này đã luôn miệng nói bần đạo và đại phu đang hãm hại, Quận chúa không ngại thì lại vào kinh mời một đại phu đến xem là được.
Có điều bần đạo nói trước, bao nhiêu đại phu đến xem thì kết quả cũng như nhau thôi.”
Gia Khang đến cùng vẫn sợ xử oan Khởi La, lại để Khấu ma ma vào thành mời đại phu trị bệnh phụ khoa tốt nhất